Thành thật mà nói, khi nhìn thấy chị gái gửi ảnh gợi cảm cho người khác, Khương Tiểu Thiền đã dự đoán người nhận tin nhắn phải là một kẻ xấu xa.
Thế nhưng, khi nhìn thấy số điện thoại của Lâm Gia trên màn hình điện thoại của chị, đầu óc cô lập tức trở nên hỗn loạn.
Khương Hỉ lục lọi tủ quần áo, nhanh chóng chọn ra chiếc váy mà chị đã nói.
Sau khi đưa chiếc váy dài cho Tiểu Thiền, Khương Hỉ ngồi trở lại giường, cầm điện thoại lên.
Khương Tiểu Thiền đứng sang một bên, quan sát chị mình trả lời tin nhắn. Ngón tay Khương Hỉ lướt đi rất thuần thục trên màn hình, ánh sáng của điện thoại thay đổi liên tục trên khuôn mặt chị. Biểu cảm của Khương Hỉ thì rất phức tạp, lúc thì cau mày trầm tư, lúc lại không thể giấu nổi vẻ e thẹn với nụ cười mỉm.
Thấy em gái đang nhìn mình chằm chằm, Khương Hỉ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạ lùng của cô: “Sao còn chưa đi thay váy?”
“Đang kéo khóa, váy cũ quá, khóa kéo hơi bị kẹt.” Khương Tiểu Thiền thản nhiên đáp, như thể không có chuyện gì: “Chị nhắn tin với ai thế? Nhìn chị có vẻ bận rộn lắm.”
Ánh mắt Khương Hỉ khẽ dao động, rõ ràng là không muốn để cô biết: “Liên quan gì đến em?”
“Có phải đang nhắn tin với người chị thích không?” Khương Tiểu Thiền không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp hỏi thẳng.
Đối diện với ánh mắt chăm chú của em gái, Khương Hỉ không còn tránh né, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng vậy, tất nhiên rồi, là với người chị thích. Yêu đương thì có rất nhiều chuyện để nói, chỉ vài giây không thấy mặt đối phương cũng phải nhắn tin để giữ liên lạc. Chị 21 tuổi rồi, yêu đương là chuyện bình thường mà.”
Trời mùa hè nóng bức, trong phòng thì oi ả.
Khương Tiểu Thiền siết chặt vạt váy trong tay, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cổ họng cô khô rát, cô hé môi nhưng không biết phải nói gì.
— Nếu chị và Lâm Gia thực sự đang yêu nhau thì những tin nhắn họ gửi qua lại chính là chuyện tình cảm giữa đôi lứa. Vậy cô có tư cách gì để can thiệp chứ?
Nhưng Khương Tiểu Thiền không muốn tin vào chuyện này.
Lâm Gia ở lại thị trấn nhỏ, cô thường xuyên gặp anh ăn cơm, hiểu rõ anh hơn ai hết. Còn Khương Hỉ thì sống ở thành phố, kỳ nghỉ lễ cũng không về. Họ cách xa nhau như vậy, làm sao có thể yêu nhau được? Chuyện này bắt đầu từ bao giờ chứ?
Hơn nữa, dù cho chị có đang yêu Lâm Gia đi chăng nữa thì vẫn có điều gì đó khó giải thích về chị. Chiếc xe sang và những món đồ hiệu đến từ đâu? Dù Khương Hỉ có nói là do chị đi làm mà có, nhưng làm công thực sự kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Vừa thay chiếc váy tiểu thư, Khương Tiểu Thiền vừa bước đi một cách chiếu lệ trước mặt Khương Hỉ.
Chị gái cô không ngớt lời khen ngợi trang phục mới của cô, Khương Tiểu Thiền tìm cớ nói rằng mình muốn mẹ xem bộ đồ này, rồi vội vàng chạy xuống cầu thang.
Mẹ của cô, Mạnh Tuyết Mai, đang ngồi ngoài cửa hóng mát.
Cánh cửa bật mở, Khương Tiểu Thiền lao ra, giật lấy chiếc quạt từ tay mẹ.
“Mẹ! Con có chuyện muốn hỏi mẹ!”
Cô quạt mạnh vào mặt, cố làm dịu đi cái đầu đang nóng ran của mình.
Nhìn thấy cô con gái nhỏ ăn mặc xinh đẹp như vậy, Mạnh Tuyết Mai cảm thấy ngạc nhiên. Đầu buộc kiểu công chúa, váy vàng, thêm chuỗi ngọc trai, phải nói là “người đẹp vì lụa,” lúc này trông Tiểu Thiền không khác gì một tiểu thư của gia đình quyền quý. Nếu động tác quạt quạt của cô không quá thô lỗ, chắc chắn có thể đánh lừa được nhiều người.
Chưa kịp khen ngợi con gái, những lời tiếp theo của Khương Tiểu Thiền đã khiến bà biến sắc.
“Chị Khương Hỉ đang yêu đương, mẹ biết không?”
“Hả?” Mạnh Tuyết Mai ngỡ ngàng: “Là thật sao? Mẹ chưa nghe nó nói gì với mẹ cả.”
“Lạ thật… chị lúc nào cũng kể cho mẹ mọi chuyện, vậy mà yêu đương lại không nói?”
Khương Tiểu Thiền gãi gãi cổ, cũng không bận tâm, tiếp tục hỏi điều mình đang muốn biết.
“Chuyện là như này, con thấy chị ấy nhắn tin liên tục, hỏi thử thì chị thừa nhận rồi. À, trong bữa ăn, mẹ nói chị ấy làm việc cho ông chủ Tề, cụ thể là làm gì vậy? Sao chị ấy lại mua được cả xe?”
“Chị con làm trợ lý cho ông chủ Tề. Cậu ấy rất quý chị con, đã giúp đỡ nhà mình nhiều lắm đó.” Mạnh Tuyết Mai từ từ giải thích cho Khương Tiểu Thiền.
“Công việc chủ yếu là sắp xếp lịch trình, đặt vé máy bay các thứ, nên mới nhắn tin liên tục như vậy. Còn chiếc xe ở ngoài cổng là của ông chủ Tề, mẹ ngồi đây ngẫm lại mới nhớ, mẹ từng thấy nó ở nhà nghỉ của mình. Chắc là cậu ấy nhiều xe quá, chiếc này không dùng tới nên cho chị con mượn.”
“Ồ, ý mẹ là Khương Đại Hỉ mượn xe về để khoe khoang, nói rằng xe đó là của chị ấy?” Cách giải thích này, Khương Tiểu Thiền chấp nhận được, dù sao lần này chị cô về nhà phong cách đã thay đổi rất nhiều, đúng là có hơi thích khoe thật.
Tuy nhiên, trong lời mẹ nói, có một chi tiết không khớp.
“Chị nhắn tin không phải vì công việc, mà là với người yêu của chị ấy.”
Sau khi giải đáp một thắc mắc, Khương Tiểu Thiền lại tiếp tục quay trở lại với trọng điểm: “Chị đang yêu ai vậy?”
Có vẻ như Mạnh Tuyết Mai cũng đang tiêu hóa thông tin mới này, bà lắc đầu với cô.
Vậy nên, câu trả lời duy nhất hiện tại mà Khương Tiểu Thiền có được, chính là điều cô đã nhìn thấy.
— Chị gái đang hẹn hò với Lâm Gia.
Cô thiếu nữ đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn.
Để không trở thành một kẻ ngốc nghếch đáng cười, Khương Tiểu Thiền bắt buộc phải sắp xếp lại cảm xúc của mình đối với Lâm Gia.
Thích Lâm Gia là một chuyện, nhưng thích bạn trai của chị gái lại là chuyện khác.
Ở thị trấn nhỏ này, có rất nhiều cô gái thích Lâm Gia, việc thích anh ấy chẳng có gì lạ. Anh ấy cao ráo, đẹp trai, tính cách lại dịu dàng, dễ mến. Trong đám con trai, Lâm Gia luôn là người nổi bật. Anh ấy như là hình mẫu của một người bạn trai lý tưởng, hoàn toàn không có điểm gì để chê, và điều tuyệt vời nhất là anh không thích ai cả.
Không ai có được Lâm Gia, việc thích anh ấy an toàn biết bao, công bằng biết bao.
Lâm Gia giống như một món đồ chơi ngôi sao trong tủ kính, ai đi ngang qua cũng yêu mến anh ấy, nhưng chẳng ai bỏ tiền ra mua cả.
Trong tình huống này, Khương Tiểu Thiền nghĩ rằng mình có thể cùng thích Lâm Gia với chị gái Khương Đại Hỉ.
Nhưng nếu tủ kính bị đập vỡ, Khương Đại Hỉ đã ôm món đồ chơi ấy vào lòng thì liệu Khương Tiểu Thiền có tiếp tục cạnh tranh với chị gái không? Cô chưa bao giờ nghĩ về câu hỏi đó, vì nó quá phi lý lố bịch.
Nhưng bây giờ, phi lý lố bịch thật sự đang tràn ngập, khiến Khương Tiểu Thiền buộc phải suy nghĩ.
Đêm đã khuya. Cửa sổ trên gác mái mở rộng, nhưng chiếc quạt nhỏ không thể xua tan cái nóng oi bức trong căn phòng.
Chỉ mới nằm trên giường một lát mà lưng Khương Tiểu Thiền đã ướt đẫm mồ hôi, áo ngủ cũng trở nên ẩm ướt và khó chịu.
Cô xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng ve sầu trên cây kêu vang rền, nhưng trong lòng cô lại chẳng có ai để chia sẻ những điều đang chất chứa.
Nỗi buồn của cô thiếu nữ giống như những chiếc lá trên cây, không lọt qua ánh sáng, không thể thông hơi, cứ bừa bộn và nghẹn lại bên cửa sổ mờ tối.
Khung cảnh ngoài kia khiến cô bực bội, cô lại xoay người, lần này đối diện với chị gái.
Khương Đại Hỉ cũng chưa ngủ.
Chị quay lưng về phía Khương Tiểu Thiền, mái tóc dài xoăn phủ lên gối. Ánh sáng nhàn nhạt từ điện thoại làm làn da chị trở nên lạnh lẽo, trắng bệch.
“…”
Khương Tiểu Thiền lén chạm vào tóc chị gái, giọng cô đầy hoang mang.
“Chị nghĩ sao khi thích một người?”
Khương Đại Hỉ tắt màn hình điện thoại, đồng thời nhanh chóng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt.
“Hỏi chuyện đó làm gì?”
Trong bóng tối, cả hai đều bị giấu đi biểu cảm, chỉ còn lại âm thanh.
“Chị đang yêu mà, em tò mò. Chị, chị có sẵn lòng chia sẻ với em không?”
Khương Tiểu Thiền hỏi đầy thận trọng, khiến người ta không nỡ từ chối.
“Được thôi, chị nói bừa thôi, em nghe cho vui. Thích một người nghĩa là…”
Khương Đại Hỉ nhắm mắt, nghĩ đến đâu thì nói đến đó.
“Là em rất tin tưởng anh ấy, tin tưởng tuyệt đối mọi điều anh ấy làm. Anh ấy giống như một người lớn, thông minh, sáng suốt, giỏi hơn em rất nhiều. Ở bên anh ấy, em luôn cảm thấy mình có thể tiến bộ. Khi thích một người, em và anh ấy có một mối ràng buộc chặt chẽ. Anh ấy sẵn sàng hy sinh vì em, và em cũng muốn chứng minh tình cảm của mình, hy vọng sau đó anh ấy sẽ đối xử tốt với em, chăm sóc em.”
“Thích một người, cảm xúc của em sẽ thay đổi theo tâm trạng của anh ấy. Anh ấy quan trọng đến mức em chỉ muốn xoay quanh anh ấy, xem anh ấy là trung tâm duy nhất của cuộc sống. Dần dần, em không còn muốn về nhà nữa, chỉ khi ở bên anh ấy em mới cảm thấy như mình đang ở nhà. Khi thích một người, em sẽ không thể ngừng xác định tình cảm của anh ấy dành cho mình. Anh ấy có thích em không? Nếu có, đó có phải là tình cảm của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, hay chỉ là của một người lớn đối với một người nhỏ hơn? Thích một người mang đến nhiều nỗi khổ, thích không phải lúc nào cũng ngọt ngào, mà còn kèm theo sự thất vọng vì không được đáp lại và cảm giác tự ti vì không xứng đáng với anh ấy.”
Bất giác nói quá nhiều, Khương Đại Hỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Ôi, chị nói mấy chuyện này với một con nhóc như em làm gì, em cũng chẳng hiểu nổi đâu.”
Mỗi lời chị nói, trong lòng Khương Tiểu Thiền đều có sự đồng cảm, càng nghe, cô càng cảm thấy khó chịu.
Khương Đại Hỉ quả nhiên đang thích Lâm Gia. Cảm giác mà chị dành cho Lâm Gia cũng giống như cảm giác của Khương Tiểu Thiền dành cho anh.
Điểm khác biệt duy nhất là, chị có thể miêu tả tình cảm của mình mãnh liệt hơn nhiều so với Khương Tiểu Thiền.
Có lẽ là vì chị đã thích Lâm Gia lâu hơn, và cảm xúc cũng sâu đậm hơn.
Muốn để cho nỗi đau trong lòng mình chết đi một cách triệt để, Khương Tiểu Thiền giống như phạm nhân trước giờ hành quyết, chỉ mong nhát đao của đao phủ đủ mạnh và chính xác.
“Chị, chị có thể nói cho em biết, người chị đang yêu là ai không?”
Khương Đại Hỉ nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Không thể.”
Khương Tiểu Thiền hỏi thẳng: “Em đoán, người đó em quen, đúng không?”
Trong phòng, một khoảng lặng bao trùm.
Đáp án dường như đã lộ ra.
“Chị không phủ nhận, điều đó có nghĩa là em thực sự đoán đúng.”
Cảm giác như lưỡi dao lớn đang treo lơ lửng trên cổ, dù cho máu có văng ra khắp nơi, Khương Tiểu Thiền vẫn muốn biết rõ sự thật trước khi phải đối mặt với nó.
“Chị, có phải chị đang hẹn hò với Lâm Gia không?”
Trước sự tiến công từng bước của em gái, Khương Đại Hỉ tỏ ra vô cùng không hài lòng: “Khương Tiểu Thiền, em nghĩ mình đang thẩm vấn phạm nhân à? Chị hẹn hò với ai thì có cần phải báo cáo với em không? Chuyện của chị, chị có quyền không nói cho em biết, đó là quyền riêng tư của chị.”
Cô đang thẩm vấn phạm nhân ư? Khương Tiểu Thiền cười chua chát: Chẳng lẽ không nhận ra người đang bị kết án tử hình chính là cô?
Chị không nói cũng tốt, ít nhất đêm nay, Khương Tiểu Thiền vẫn có thể giấu đi lý trí của mình, tiếp tục thích Lâm Gia thêm một chút nữa.
Dù sao kỳ nghỉ hè còn dài, cô có nhiều thời gian rảnh, chắc chắn sẽ có lúc cô tận mắt chứng kiến cảnh chị và Lâm Gia hẹn hò.
Đến lúc đó, chính là thời hạn để cô ngừng thích Lâm Gia.
Đến lúc đó, cô sẽ phải quên đi “Thần Mèo”, quên đi mùi hương của dưa lưới, quên đi mọi điều tốt đẹp về anh.
Trước khi điều đó xảy ra, trước khi ai phát hiện ra, Khương Tiểu Thiền chỉ muốn được thích Lâm Gia thêm một chút nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]