Khương Hỉ không quay về nhà bác để thu dọn hành lý của Khương Tiểu Thiền, cũng không nói lời nào với bác, cô quyết định ra đi ngay lập tức, đưa Khương Tiểu Thiền lên xe buýt về nhà. 
Trước khi lên xe, cô định gọi điện cho mẹ, nhưng lại do dự trước buồng điện thoại công cộng. 
Lâm Gia bước tới, an ủi: “Không sao đâu, nếu cậu sợ mẹ mắng, thì đợi về nhà rồi hãy nói. Trước khi ra ngoài, mình đã nói với ông nội rồi, rằng chúng ta cùng ra ngoài, tối nay rất muộn mới về. Mẹ cậu sẽ nhận được tin tức từ ông nội mình.” 
“…” 
Khương Hỉ do dự chỉ vì không nhớ số điện thoại nhà, chứ không phải sợ mẹ. Cô đưa Khương Tiểu Thiền về nhà là hoàn toàn có lý do chính đáng. 
Dù vậy, lời nói của Lâm Gia cũng khiến cô yên tâm hơn. 
Khương Hỉ cắn răng trong lòng, nghĩ: Lâm Gia à, anh thật chu đáo. Ai mới là người lớn đây? Tôi du hành thời gian về đây mà còn phải để anh sắp xếp nữa. 
Ngoài mặt, cô lịch sự cảm ơn anh: “May mà có cậu, haha, cậu thật chu đáo quá.” 
Trên xe buýt, không còn nhiều chỗ trống. 
Khương Hỉ và Khương Tiểu Thiền tìm được một chỗ ngồi đôi, còn Lâm Gia thì ngồi ở ghế đơn phía trước vài hàng. 
Sau khi xe khởi hành, Khương Tiểu Thiền bắt đầu không yên. Cô bé nhấc một chân lên, đặt lên đùi Khương Hỉ, từ từ trườn đến như một con sâu bướm. 
Có chỗ ngồi riêng mà không ngồi, Khương Tiểu Thiền cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-say-nang-hang-nam/3714041/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.