Đôi khi tôi sẽ liên tục suy nghĩ rốt cục thì tương lai mình sẽ sinh sống như thế nào. 
Là càng ngày càng tốt hay là hoàn toàn hãm sâu vào vũng bùn. 
Không phải không nghĩ đến tự tử, đặc biệt là sau khi Bách Lâm chết. 
Thế nhưng con người ai mà chẳng nhát gan, trừ khi là rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, bằng không vẫn sẽ không đi tìm cái chết. 
Do thế mà tôi nên cảm ơn bản thân đến nay đã luôn yếu đuối và trốn tránh, vì không dám chết nên mới bị cuộc đời xô đẩy đến hiện tại. 
Anh Bách Xuyên hỏi tôi có muốn thử trị liệu không, đây là vấn đề tôi chưa từng nghĩ. 
Cũng chính vì anh ấy hỏi câu đó, sau đấy tôi mới nhận ra mình thật sự sai lầm rồi. 
Nếu lúc trước ở bên Bách Lâm mà có thể dũng cảm hơn, thì biết đâu tất cả mọi chuyện về sau sẽ không xảy ra. 
Chuyện đến nước này rồi sẽ không thể xảy ra chuyện nào xấu hơn nữa, cuộc đời tôi đã rơi xuống tận đáy vực, không còn gì để mất đi. 
Vậy nên tôi đồng ý thử với anh Bách Xuyên, kết quả xấu nhất cũng chỉ là giữ nguyên hiện trạng mà thôi. 
Anh Bách Xuyên mời một người bạn, chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê. 
Điều này làm tôi rất bất ngờ, còn tưởng sẽ ở phòng làm việc của người đó hay là ở nhà. 
Người bác sĩ không giống với trong tưởng tượng của tôi lắm, trông không lớn tuổi, đeo cặp kính tròn, không cao bằng tôi, vai đeo balo càng giống chàng sinh viên đại học. 
“Chờ anh cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-sat-nhan-tai-vinh-thien-nga/585989/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.