Giang Lạc có thể nói ra suy nghĩ trong lòng với tôi là chuyện rất đáng mừng. 
Cậu ấy hướng nội, đến nỗi ngay cả tâm nguyện của bản thân cũng không biểu đạt ra, tôi không biết là vì bản tính của cậu vốn dĩ đã thế, hay bắt nguồn từ việc cậu không tin tưởng chúng tôi, nhưng khả năng lớn hơn nữa đó là không muốn tạo gánh nặng cho mọi người. 
Chúng tôi đứng ở điểm cực Bắc “giả”, là Giang Lạc đề xuất nán lại đây. 
Vì không khí ở đây rất tốt, chỉ có điều đúng là nhiệt độ cực thấp, mọi người đều quấn mình thành cái bánh chưng, mà vẫn bị lạnh đến đau buốt cả má. 
Người hướng dẫn viên du lịch vẫn liến thoắng không ngớt: “Mọi người đến vào thời gian này căn bản không nhìn thấy được ánh sáng cực Bắc, đợi chốc nữa quay về cho hai người danh thiếp của tôi, khi nào hạ chí thì quay lại đây, chắc chắn có thể gặp được.” 
Tôi không muốn quan tâm tên hướng dẫn viên, khá thù dai chuyện cậu ta lừa chúng tôi. 
Giang Lạc vẫn đang bước chậm, vòng qua tấm bia đá, nhìn về phương xa. 
Tôi đứng sau cậu, chỉ có thể nhìn thấy gò má đối phương. 
Dáng vẻ trĩu nặng tâm sự ấy làm tôi cũng trở nên nặng nề theo. 
Chắc cậu đang nghĩ về Bách Lâm, dù sao đáng lẽ là hai người họ đứng ở đây. 
Cũng có thể, nếu họ đến đây sẽ may mắn nhìn thấy ánh sáng cực Bắc, hẳn sẽ rất hạnh phúc. 
Tôi không dám nghĩ tiếp, túi áo nơi ngực có cất tấm hình của Bách Lâm mơ hồ nóng lên. 
Giang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-sat-nhan-tai-vinh-thien-nga/585982/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.