*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Lý Giang Lạc bị ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng cam, tôi không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng bỗng có phần hiểu ra vì sao em trai yêu cậu ta đến vậy. 
Cậu có một loại khí chất đặc biệt, như thể vĩnh viễn đứng bên ngoài thế giới, hờ hững nhưng không lạnh lùng, khiến người ta nhìn rồi lại thấy dễ chịu, tâm tư thanh bình. 
Tổ chức hội nghị ròng rã của buổi trưa, sau khi quyết định vài hạng mục trong dự án hợp tác đầu tiên từ khi về nước đến giờ, tôi đã có thể thở phào một hơi. 
Trở lại văn phòng, Lý Giang Lạc quay qua cười hỏi tôi: “Anh cần một ly nước chứ?” 
Hiếm khi thấy cậu ta cười, con người này hoặc mặt mày ủ ê hoặc không cảm xúc, lúc nào cũng là bộ dạng tâm thần bất an. 
Tôi chợt nghĩ, có lẽ trước đây cậu ta ở bên Bách Lâm sẽ không giống như bây giờ, mà là dáng vẻ tươi cười trong veo dịu dàng. 
Cậu ta có thể mỉm cười mà không đắn đo, nói rõ cậu đã giải tỏa được phần nào. 
“Tôi tự rót, cậu muốn châm nước không?” Hình thức sống chung của chúng tôi cực kỳ thú vị, đôi khi khách khí với nhau cứ như là người lạ mới quen, đôi khi lại tựa như người thân đã sống bên nhau nhiều năm. 
Tôi thấy quyển sách để trên bàn thì thuận miệng hỏi: “Thích quyển này?” 
“Ừm, rất hay.” Lý Giang Lạc bước đến châm nước, liếc mắt nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-sat-nhan-tai-vinh-thien-nga/585980/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.