Anh Bách Xuyên đi rồi, để lại cơm nước đã nấu, và cả mảnh giấy nhắn. 
Tôi thấy có lỗi với anh, rõ ràng anh còn đau đớn hơn cả tôi, nhưng tôi lại thường chọc anh phải lo lắng. 
Sáng lúc rời giường mình mẩy ê ẩm, ra phòng khách thấy mảnh giấy nhắn nhỏ trên bàn, đọc đi đọc lại mới hiểu câu nói đơn giản đó. 
Có lẽ đầu óc tôi bị hư rồi, không biết sẽ vẫn xấu đi hay là có thể từ từ tốt lên. 
Chữ của anh Bách Xuyên rất khác với của Bách Lâm, nhìn ra được hai anh em họ có tính cách khác biệt hoàn toàn. 
Bách Lâm hơi lộ ra vẻ sắc bén, còn anh Bách Xuyên thì thận trọng hơn. 
Có thể là thói quen từ vai trò người “anh trai”. 
Anh ta nói là phải về Canada, cần nói thẳng thắn chuyện Bách Lâm với cha mẹ. 
Anh bảo tôi ăn cơm nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh về. 
Tôi đọc xong, cầm mảnh giấy nhắn vào phòng, kẹp vào sách bên cạnh gối. 
Hôm qua tôi vẫn không ngủ được nên lấy sách đọc. 
“Tình Yêu Thời Thổ Tả”, bìa ngoài màu đỏ, là Bách Lâm mua về, đặt trên giá sách mà tôi không để ý. 
(*) “Tình Yêu Thời Thổ Tả” được xuất bản năm 1985 và được tạp chí New York Times đánh giá là một trong những thiên tình sử đẹp nhất mọi thời đại, là “tuyên ngôn cho sự bất diệt của trái tim”. 
Vừa khéo, mảnh giấy nhắn ấy bị tôi xem thành thẻ đánh dấu trang. 
Tôi không đói, nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, vẻ thảm hại trước giờ chưa từng có. 
Chuông cửa vang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-sat-nhan-tai-vinh-thien-nga/585975/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.