Tôi còn có thể hi vọng xa vời điều gì đây? 
Tuyết ngừng rơi, nhà cũng chuyển xong. 
Căn nhà của Từ Chiêu vừa khéo có hai phòng, tôi với anh Bách Xuyên mỗi người một phòng. 
Chỗ này rất mới, rất lạ lẫm, cũng rất lạnh. 
Anh Bách Xuyên đặt chiếc vali vào phòng ngủ, rồi hỏi tôi muốn xếp những thứ đồ kia ở đâu. 
Gần đây anh ấy cũng hốc hác đi, vì nghỉ ngơi không đủ nên quầng mắt thâm đen, không có sức sống như lúc mới về. 
“Cứ đặt hết ở góc là được.” Tôi không còn hứng thú với chuyện gì, “Dù sao cũng không dùng đến.” 
Chỗ này khác với nhà tôi, cũng khác với khách sạn, cách trung tâm thành phố hơi xa, khu dân cư mới được thành lập không đến hai năm, tỉ lệ dọn vào sống rất thấp, đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, tuyết lấp kín cả một khu, chúng tôi đi đến bên kia thì bên này ngay cả dấu vết xe chạy qua cũng không còn. 
Rất yên tĩnh, rất sạch sẽ. 
Lòng tôi cũng giống như khu dân cư này vậy, trống vắng. 
Thư của Bách Lâm được tôi cất trong túi áo, mang theo bên người, nó ngập ngụa sự thất vọng và đau thương của tôi về thế giới này. 
Mồ chôn tình yêu của người khác có thể là hôn nhân, còn của tôi là lá thư tay này đây. 
Lá thư tuyệt bút của Bách Lâm đập nát tín nhiệm của tôi với thế giới. 
Nhưng bất ngờ là, lúc đọc thư, dường như cần chảy nước mắt cũng đã chảy cạn, cần đau thương cũng đã đau thương cạn, bây giờ nhớ lại những câu chữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-sat-nhan-tai-vinh-thien-nga/585973/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.