*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Giây khắc nhìn thấy thi thể anh ấy, tôi nghĩ có lẽ mình đã thật sự trải nghiệm cái gọi là tuyệt vọng. 
Khắp phía tanh nồng mùi máu, vách tường trắng nở rộ từng bông hoa đỏ thẫm, tấm thảm mới mua như đổ tràn rượu vang anh ấy thích, ngay khoảnh khắc đó, gương mặt, thân thể anh trở thành cơn ác mộng lâu dài mai sau của tôi. 
Hình Bách Lâm, chỉ vẻn vẹn ba từ mà có ý nghĩ rất lạ thường với tôi. 
Anh ấy là người yêu, hoặc nói, tôi muốn gọi anh là Chúa cứu thế của mình hơn. 
Trên thế giới này, ngoại trừ mẹ ra, có lẽ cũng chỉ có mỗi anh là sẽ yêu tôi, bao dung tôi không giữ lại gì. 
Nhưng người ấy chết rồi, mang theo những lời người đã nói và cả cái ôm ấm áp, chúng ứ đọng, mắc kẹt tại căn phòng chúng tôi sống hơn một năm. 
Tôi chỉ có thể đứng ở cửa, lòng như bị dao cứa, chính là con dao đã cắm ngập trong bụng anh, tàn nhẫn đâm vào tim tôi, khuấy đảo lên. 
Đồ vật trong tay không biết rơi xuống từ lúc nào, đến khi tôi cúi đầu nhìn, những quả táo phủ đầy thuốc trừ sâu chờ được tôi rửa sạch để đút cho người yêu ăn đã lăn vào vũng máu. 
Càng đỏ tươi hơn. [kuroneko3026] 
Dường như tôi nghe thấy tiếng máu chảy, tí tách, giọt máu nóng hổi đỏ sẫm rơi xuống mặt sàn dần trở nên nguội lạnh, làm mùa thu như này càng thêm hanh khô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-sat-nhan-tai-vinh-thien-nga/585964/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.