15 ngày huấn luyện quân sự nháy mắt trôi qua, ngày cuối cùng, sáng là duyệt binh, tối là tiệc đón người mới.
Nhà trường rất coi trọng lễ duyệt binh, mỗi lớp đều phải có một người dẫn đầu, khoa kinh tế năm nhất càng không cần phải nói, người dẫn đầu không ai khác ngoài Ngụy Nhất Thần, khiến cho Ngụy Nhất Thần có phần khẩn trương, dù sao đây cũng coi như là một cơ hội nở mày nở mặt đầu tiên trong năm đầu đại học, cho nên nắm chắc thời gian lôi kéo lão Tam cùng phòng giúp cậu luyện tập, kết quả luyện suốt từ 8h đến 11h tối, mãi đến lúc Cận Phi trở về phòng, cười mắng cậu bệnh thần kinh, Ngụy Nhất Thần mới bò lên giường, chậm rãi tiến vào giấc mộng.
Cận Phi theo thường lệ lấy quyển sổ nhỏ ra, bắt đầu ghi sổ, tính toán thu chi hôm nay, thuận tiện nghĩ coi học kì này phải làm cái gì, viết viết vẽ vẽ, không biết từ lúc nào đã 12h, Cận Phi chỉ còn thấy ánh sáng đèn bàn yếu ớt, xoa nhẹ ấn đường, tắt đèn, bước tới đầu giường, vừa mới chuẩn bị ngủ, chợt nghe tiếng lão Tam đạp đạp hai chân, rồi hét lớn “Quẹo phải”, sau đó phịch một tiếng, Ngụy Nhất Thần liền từ trên giường rớt xuống.
Cận Phi “…”
Ngụy Nhất Thần mơ mơ màng màng từ dưới đất đứng lên, lại trở về tiếp tục ngủ. Sáng sớm hôm sau, Ngụy Nhất Thần vuốt đùi, tự hỏi tại sao chân lại đau như vậy, còn bị bầm tím. Cánh tay cũng bầm, Cận Phi không lên tiếng. Cuối cùng thật sự nhịn không nổi nữa, hỏi Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-phong-503/66626/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.