--- Chiểu Dụ, đã đến lúc rồi… hôm nay ngươi xuống núi, hoá thân thành một bà lão bị què chân, rồi nhờ đám người kia đưa đi ngược lại với đường đến sơn môn, để xem họ sẽ xử lí như thế nào…! Thiết Nghi chưởng môn ngồi trên ghế, uy nghiêm nhìn xuống một trung niên khuôn mặt hiền lành căn dặn.
--- Vâng ta biết rồi chưởng môn sư huynh, vậy còn chuyện tuyển đệ tử ở các khu vực khác..! Chiểu Dụ hỏi.
--- Việt này ngươi không cần phải lo, ta đã sắp xếp mấy người Thu Nhi và Chính Long đi làm rồi…!
--- Vậy được, bây giờ ta sẽ xuống núi ngay…! Chiểu Dụ đáp một tiếng rồi, cả người biết mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại một mình Thiết Nghi chưởng môn vẫn ngồi đó.
OoO
Từng ngày cứ như vậy theo thời gian trôi đi, một năm bình lặng trôi qua, trong căn nhà gỗ, hôm nay rôm rã tiếng cười nói. Mà không, không chỉ có hôm nay, mà hầu như là ngày nào cũng vậy. Chỉ có điều hôm nay là đặc biệt hơn một chút, đám người lão đại dậy từ rất sớm, túi lớn túi nhỏ đều mang ra gói lại các vật dụng để chuẩn bị mang đi.
Chỉ còn vài ngày nữa là đại môn của các tông phái sẽ mở cửa chiêu mộ đệ tử, vì vậy bọn hắn hôm nay đang chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để mang đi. Sùng Lãm mắt to mắt nhỏ ngồi dậy lười biếng dựa lưng vào vách mà ngáp dài, nhìn mấy tên hảo hán lúc này cứ như đàn bà chạy đôn chạy đáo gói gém đồ đạc. Bản thân hắn, thấy phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ki-hoa-rong/49294/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.