“Linh Nga lần này gây ra tai họa, tất nhiên sẽ hao tổn không ít khí vận của nàng, cấm túc hai mươi năm không để cho sự tình như vậy phát sinh lần nào nữa, hẳn là có thể bù đắp lại một ít.”
Trong đan phòng, Lý Trường Thọ ngồi trên ghế đu, hai mắt nheo lại, đáy long không ngừng suy tư.
Việc này ngược lại cũng không quan hệ đến hắn, cũng không cần hắn phải làm hành động gì khắc phục hậu quả.
Chỉ là kiểu tính nết này của Linh Nga…
Có lẽ là do mình và sư phụ thường ngày quá nuông chiều nàng. Sắp tới chắc là phải an bài cho nàng chịu chút ma luyện.
"Thế đạo hiểm ác" bốn chữ này, sư huynh như hắn có nói đi nói lại nhiều lần cũng không bằng để tự nàng trải nghiệm dần dần.
Nghĩ như vậy, ngón tay Lý Trường Thọ nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn ghế đu. Hắn nghe tiếng gió thổi vi vu, lá cây xào xạc, chợt trong lòng thấy cảm khái.
"Mình bây giờ thật nghèo.”
Hay là đào tạo sư muội công dung ngôn hạnh thi từ ca phú, rồi dàn xếp cho nàng “ngẫu nhiên” gặp một thiếu gia nhà giàu Hồng Hoang, gả sư muội đi để kiếm ít tài phú đồ cưới?
Nói đùa… Nói đùa… Thuần túy là bị tiểu sư muội chọc tức, vẫn chưa đến mức gả bán nàng ra ngoài.
Chính mình bây giờ đã thành tiên, còn có một đoạn phi thăng, cũng nên thông báo cho sư muội hiểu rõ chút tình hình, theo đúng định mức quyền hạn…
Đối với trong mắt người khác, hắn hiện tại là một đệ tử Phản Hư cấp bốn ưu tú.
Đối với trong mắt Tửu Ô, hắn nên tính là tiêu miêu Phản Hư cấp bảy cấp tám.
Đối với trong mắt sư muội, hắn hẳn là cấp bậc Nguyên Tiên…
Cái này đủ chưa.
Bí mật chỉ có bản thân mình một người được biết, thế mới gọi là bí mật. Bí mật mà nhiều người biết thì nên đổi tên gọi là “tin tức”.
Ngồi chơi nửa ngày, tiên thức Lý Trường Thọ thấy được Linh Nga vẫn luôn ở dưới tàng cây sao chép kinh văn, trong lòng hắn cũng nguôi giận rất nhiều.
Chuyện Linh Nga vừa kể với mình, có mấy phần giống với sự tình của sư phụ Tề Nguyên mà mình đã nghe đồn đại trong môn…
Nếu câu chuyện là thật, như vậy sự việc lần này của ba người Vương - Lưu - Lưu kia hoàn toàn tương tự như sư phụ mình đã trải qua tám, chín trăm năm trước, chỉ có kết quả thì lại khác biệt…
Sư phụ năm đó... Bị người ta hoành đao đoạt ái.
Kẻ tình địch kia cố ý làm vỡ nát đạo cơ của sư phụ, ý đồ phế diệt sư phụ mình. Nhưng mà trong môn lại chỉ trách phạt bằng hình thức bắt kẻ kia diện bích hối lỗi trăm năm.
Đối phương diện bích hối lỗi trăm năm đã độ kiếp thành tiên.
Trước mắt hắn cũng chỉ biết được những tin tức này. Bởi vì đây là sự tình ám muội, cho nên bị tiên môn ép xuống, đến nay đã trải qua gần chín trăm năm, không còn ai nhắc lại nữa…
Tiểu Quỳnh phong đời trước nữa, sư tổ có hai đệ tử, bao gồm sư phụ Tề Nguyên và một vị sư tỷ. Đáng ra Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga còn có một vị nữ sư bá.
Tề Nguyên cùng sư tỷ của mình - Cũng chính là nữ sư bá của Lý Trường Thọ - vốn là thanh mai trúc mã. Nhưng khi sư phụ bị người ta đánh lén, vị sư bá này liền rời khỏi tông môn, nói là đi tìm sư tổ nhưng rồi cũng giống như sư tổ, một đi không trở lại...
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nói đi nói lại, đường đường Nhân giáo đạo thừa, môn phong loạn lạc như vậy thật sự không có chuyện gì hay sao?
Có phải Độ Tiên môn bị ai đó cố ý làm loạn hay không?
Hẳn là người của Thiên đình, cũng có thể chính là Nguyệt lão lâu nay vẫn ít được coi trọng; lão này âm thầm quấn loạn một đống dây tơ hồng nhân duyên lên bọn môn nhân đệ tử Nhân giáo?
Cẩn thận phân tích thì thấy Đạo môn tam giáo kỳ thật đều có “điểm yếu”.
Xiển giáo chúng tiên phần lớn mưu tính thiện nghệ, khiến người ta cảm thấy có chút tâm kế âm hiểm.
Tiệt giáo ngư long hỗn tạp, giáo quy không nghiêm, khiến người ta cảm thấy có chút ô hợp tạp nham.
Mà Nhân giáo vốn nên vô vi vô câu, không dính nhân quả, nhưng gần đây đạo trình thiếu vắng, môn quy nhạt nhòa, tạo nên tập tục tìm đạo lữ ngay trong môn.
Nếu như trong môn truyền dạy "Âm Dương Diễn Thiên quyết", "Hợp Lưu Hối Tâm công", "Như Lang Tự Hổ thiện", "Độc Thân Thái Nan chú" thì cũng coi như không cần bàn đến làm gì.
Nhưng ở đây, như Độ Tiên Môn lấy "Vô Vi kinh" để làm đạo thừa chủ yếu, vậy mà vẫn có tập tục đạo lữ cùng môn như thế…
Một tiên môn bình thường, tuyệt đại đa số Luyện khí sĩ trong môn đều an ổn tu hành ở mỗi ngọn núi, tránh né tất cả nhân quả. Như vậy không phải là dễ dàng thuận lợi hơn hay sao?
"Nếu có cơ hội, mình phải đi điều tra vài tiên tông Nhân giáo trong Thần Châu, xem bọn họ có phải cùng một bộ dáng như Độ Tiên Môn hay không.”
Lý Trường Thọ thì thầm một tiếng, ghi nhớ kỹ việc này trong lòng.
Tất nhiên, hắn cũng không quản được người khác quá nhiều, có thể chú ý bản thân không trêu chọc phải những chuyện phiền phức đã là vô cùng tốt rồi.
Chuyện của sư phụ còn cần tính toán kỹ hơn, nhưng bây giờ đã có manh mối, cũng không còn giống như trước đây hoàn toàn mờ mịt đoán mò nữa.
Nếu như sư phụ thật sự có một tử địch như vậy, chính mình làm đệ tử nhất định phải làm tốt một phen mưu tính.
Tránh né nhân quả không phải e ngại nhân quả;
Việc này, Lý Trường Thọ cũng đã mưu tính nhiều năm.Đối phương ngàn năm trước cùng với sư phụ có tu vi tương đương nhau. Mà chính mình từng nghe người ta nói qua, thế hệ sư phụ có tư chất tốt nhất chính là Tửu Cửu sư thúc…
Tạm thời, xem như tử địch của sư phụ có tu vi Chân tiên hậu kỳ bình thường. Nếu như đối phương ẩn giấu tu vi thì coi như y là một Thiên Tiên.
Chính mình bây giờ, chỉ cần có thể kiếm được độc thảo lợi hại, điều chế một số đan dược có khả năng độc chết Thiên Tiên…
Ngày sau chuẩn bị cho sư phụ mình chút xíu… không, cỡ trăm triệu cái chút xíu độc phấn độc đan này phòng thân. Chờ thời cơ chín muồi sẽ bảo sư phụ thể hiện đôi chút bản lĩnh, trở thành một tiên nhân sinh động sáng chói nổi bật trong tiên môn.
Đối phương nhìn thấy thế sẽ nhịn không được lại ra tay đối với sư phụ, sau đó sư phụ ngài sẽ thuận thế phản kích, như vậy cũng thuận lợi bàn giao với trong môn…
Phía sau đối phương hẳn là một “phong” nào đó trong tiên môn, dù sao cũng phải cân nhắc sau đó phải xử lý bàn giao với trong môn thế nào cho phù hợp.
Ưu thế của mình là ở chữ “Ám”, đối phương có lẽ tám thành cũng xem thường Tiểu Quỳnh Phong bọn hắn.
Về phần mình phải can thiệp đến loại trình độ nào, tất cả đều tùy thuộc vào mong muốn của sư phụ.
Nếu như sư phụ muốn báo mối thù năm đó, thân là Đại đệ tử, chắc chắn mình sẽ âm thầm toàn lực tương trợ. Còn nếu như sư phụ không muốn báo thù, vậy mình cũng chỉ tận nghĩa đệ tử, phá hỏng đạo cơ đối phương là được.
Đối phương có lẽ đã thành Thiên Tiên, còn sư phụ sau này chỉ có thể là Trọc Tiên. Cẩn thận tính toán, vẫn là sư phụ bị thiệt thòi.
Đã vậy còn mất luôn một vị sư bá..
Nhân quả này Lý Trường Thọ cũng không muốn tránh, đồng thời nguyện ý bại lộ một bộ phận át chủ bài của mình vì chuyện này.
Không động thì thôi, đã động thì phải làm cho đối phương không cách nào hoàn thủ.
Lý Trường Thọ nhắm mắt tiếp tục suy tư tính toán. Dần dần, tầng tầng trận pháp bên ngoài đan phòng bên ngoài lặng yên mở ra. Tiểu Quỳnh phong lặng yên hơn ba năm, bây giờ lần nữa bắt đầu tụ lại nguyên khí…
Linh Nga sau khi chép đủ ba trăm lần “Ổn Tự kinh”, nàng đi qua Tiểu Linh phong tìm Lưu Nhạn Nhi xin lỗi thỉnh cầu tha thứ.
Đợi Linh Nga về đến đan phòng, Lý Trường Thọ lại khiển trách nàng vài câu, đưa cho nàng Quy Tức Bình Khí quyết bản thứ hai. Sau đó giảng giải một vài thuật pháp tu đạo mới, chính thức bắt đầu xử phạt tiểu sư muội hai mươi năm không được rời khỏi Tiểu Quỳnh phong.
"Sự tình lần này, hi vọng muội sẽ lấy đó làm gương.”
"Biết rồi, sư huynh" Linh Nga cắn môi một cái, "Về sau mỗi ngày muội đều sẽ chép hai lần kinh văn."
Lý Trường Thọ đưa cho nàng một túi trữ vật, thở dài:
"Cũng không phải là vi huynh nghiêm khắc với muội, mà là từ nhỏ muội đã lớn lên trong môn, trước đó cũng sinh trưởng ở nhà quyền quý thế tục, thực sự không biết thế gian hiểm ác.
Như lần này huynh đi ra ngoài, huynh… Được rồi."
"Hả?" Linh Nga nháy mắt mấy cái, trong đôi mắt nhiêu hơn mấy phần hiếu kì, "Lần này sư huynh đi ra ngoài gặp chuyện gì kể muội nghe!”
Lý Trường Thọ đứng chắp tay, ngửa đầu, cười khổ nhạt nhẽo:
"Trở về tu hành đi… À này Linh Nga?"
"Muội đây!"
"Lo tập trung tu hành, đừng nghĩ lung tung chuyện khác. Muội phải tranh thủ trước lần khai sơn đại điển tiếp theo phải đạt đến Quy Đạo cảnh cấp năm, như vậy muội mới được tiên môn coi trọng.”
Lý Trường Thọ xoa xoa mi tâm, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài:
"Như vậy, nếu một ngày huynh không còn ở đây, muội vẫn có thể được môn phái chiếu cố tu hành."
Linh Nga nhỏ giọng hỏi:
"Sư huynh, huynh muốn... Chạy?"
"Ta chạy cái gì mà chạy? Đi về nghỉ ngơi đi, huynh muốn khai lò luyện đan."
Lý Trường Thọ cười khẽ rồi vẫy tay xua đuổi tiểu sư muội, Linh Nga ngơ ngác bước ra khỏi đan phòng, ra đến cửa còn nghiêng đầu quay lại nhìn một hồi…
Như thế nào, hôm nay cảm giác sư huynh có gì đó là lạ…
Trong đan phòng, Lý Trường Thọ động tác thành thạo khai lò luyện đan, luyện chế chính là “Thanh trọc tiên đan” dành cho sư phụ dùng. Vật liệu luyện đan dược này không có độc tính gì, cho nên cũng không cần mặc đồ bảo hộ an toàn.
Đợi lô hỏa ổn định, trong lòng Lý Trường Thọ lại bắt đầu suy tư một chuyện đại sự khác.
Kiếm tiền…
"Tiểu Quỳnh phong, Tiểu Cùng phong, quả nhiên là tiểu bối sắp nghèo phát điên.”
Hắn cần rất nhiều bảo tài, rất nhiều linh thạch, không có thì làm cái gì cũng đều bó tay bó chân.
Lý Trường Thọ cũng không phải là nghĩ kiếm tiền một lần cho xong, mà là tính toán một mối thu nhập ổn định lâu dài, một “tài lộ” để cung cấp cho tu hành của mình nhiều năm về sau.
Cẩu trong núi… khục… ổn định trong núi, chỗ cực tốt chính là an toàn, còn khuyết điểm chính là không kiếm được bảo tài và linh thạch.
Những bức tượng thần bên Nam Hải kia, có thể dùng phương pháp thay xà đổi cột, biến thành máy thu hoạch công đức hương hỏa rồi sang tay bán lại cho Tây Phương giáo?
Thôi quên đi, làm như vậy cơ hồ vất vả mà nguy cơ lại cao, đời này vẫn là tránh đi Nam Hải thì tốt hơn.
Vậy phải kiếm tiền như thế nào?
“Bây giờ chính mình có một vấn đề khó khăn, đó là trong môn, chỉ có tiên nhân mới được đi vào Đạo Tạng điện nội các, điều này khó mà thực hiện được.
Nếu thuật lợi thì có thể đi luyện đan thuê cho mọi người trong môn, nhờ đó kiếm chút thu nhập thêm, dùng tỉ lệ thành đan để kiếm chút dược thảo, tích lũy qua ngày qua tháng cũng là lợi nhuận vô cùng khả quan.
Tương lai của mình mấy chục năm tới cũng không cần bế quan thời gian quá dài. Cảm ngộ phi thăng mặc dù đã tiếp nạp nhưng vẫn chưa triệt để tiêu hóa, mỗi ngày dành ra vài canh giờ dùng để luyện đan cũng không thành vấn đề.
Loại nghề luyện đan thuê này, đi đến Bách Phàm điện đăng ký là có thể nhận được phân phối nhiệm vụ trong môn, tất cả các đỉnh núi cũng đều có người làm...
Nhưng việc này phải cùng sư phụ mình thỏa thuận mưu đồ mới được, chỉ dựa vào chính mình thì không nhận được đơn “Tiên đan”.
Vì sao không chọn Tửu Cửu sư thúc hợp tác?
Cũng không phải không tin được Tửu Cửu sư thúc, mà là Tửu Cửu lúc này đang bế quan, hơn nữa bản thân nàng không hiểu sâu về đan dược, trong môn lại nổi tiếng quá, dễ làm cho người khác sinh nghi.
Hơn nữa, để cho sư phụ bắt đầu thể hiện bản lĩnh trong môn cũng có thể dụ cừu địch năm đó hiện thân, một công nhiều việc.
Lý Trường Thọ gãi cằm suy tư một trận, thấy hỏa lực bên trong đan lô hơi bất ổn, liền tiện tay quăng một tia chân hỏa vào.
Nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Có phải vừa rồi mình dùng thực lực chân chính Tam Muội Chân Hỏa hay không?
Két, két...
BÙM!
Đan phòng rung lên mãnh liệt, đan lô nổ tung, nóc nhà trong nháy mắt bị thổi bay!
Lý Trường Thọ mặt mũi cháy đen tóc tai khét lẹt, miệng há hốc á khẩu không nói nên lời, tim như đau thắt lại.
Nhìn đan lô đã hóa thành cục sắt có hình dạng giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, nhớ lại trước đây mình hao tốn bao nhiêu tinh lực mới tu bổ được một cái lò luyện đan…
A A A A!
Quả nhiên, vẫn nên nhanh chóng kiếm Tây Phương giáo làm vụ buôn bán hương hỏa kiếm tiền. Chúng tôi trịnh trọng hứa hẹn, chúng tôi sẽ không sinh sản hương hỏa, chúng tôi chỉ là công nhân bốc vác thu gom hương hỏa…
"Đúng là Tiểu Cùng phong a, lần này nghèo lại càng nghèo."
Lý Trường Thọ cũng bị chính mình chọc cho mắc cười, hắn lắc đầu đứng dậy thu thập đống sắt vụn đã từng là đan lô…
Cũng may vừa rồi chỉ là một tia Tam Muội chân hỏa, nếu như là ném vào một đoàn chân hỏa, có lẽ lúc này đan phòng cũng bị phá dỡ, ngày mai trùng kiến…
...
Cửu trọng thiên Trung Thần Châu, một chỗ tiên đảo rộng lớn nằm lơ lửng trong mây. Nơi này là Thiên Đình vừa mới thành lập không bao lâu, tung bay ở trên đỉnh Trung Thần Châu, trấn áp khí vận Hồng Hoang.
Lúc này, trong Thiên đình còn có vẻ hơi quạnh quẽ. Năm thiên môn to lớn thông hướng Ngũ Bộ Châu đều có thiên binh thiên tướng canh giữ nghiêm ngặt. Nhưng bên trong Thiên Cung, cửu trọng thiên khuyết, khắp nơi đều bỏ hoang, đều là những bảo địa trống không.
Thời điểm Thiên đình vừa thành lập, Thái Thanh thánh nhân đã tạo dựng một cái hóa thân, cho làm Thái Thượng lão quân coi như để bảo hộ Thiên đình, chống đỡ cho Ngọc đế.
Nếu không có như vậy, có lẽ Thiên đình to lớn này đã bị những Lão yêu dã tâm bừng bừng của Yêu tộc xâm chiếm.
Thiên đình tôn trọng đạo môn, tầng trời thứ chín là đạo trường dự lưu cho Tam Thanh. Trong đó tiên quang lượn lờ khung cảnh nên thơ, nhưng trung tâm cũng chỉ có một tòa đạo quan nho nhỏ, đó là chỗ tu hành thường ngày của Thái Thanh thánh nhân Lão Tử.
Lăng Tiêu bảo điện nguy nga tráng lệ nằm ở tầng trời thứ tám. Xung quanh bảo điện có xây dựng đông đảo nơi trú binh, bảo vệ cho Hạo Thiên Ngọc đế - đồng tử theo hầu mấy vạn năm của Hồng Quân Đạo Tổ. Rõ ràng Ngọc Đế khá lo lắng cho an nguy sinh mệnh của mình.
Tại tầng trời thứ bảy chính là đông đảo “Ngoại Vụ môn” và phủ đệ của chúng tiên. Đâu Suất cung của Lão Quân cũng ở nơi đây.
Trong tầng trời thú bảy này, một xó xỉnh không chút bắt mắt có một tòa tiên điện tạo hình đơn giản nhưng lịch sự, xây ở trên một tiên đảo phiêu phù trong biển mây. Chỗ bắt mắt của tiên điện này không phải là kiến trúc của nó, mà là kiểu trang trí treo tơ lụa đỏ chót khắp nơi.
Hẳn là Thiên đình sắp sửa đón dâu?
Cũng không phải như thế, nơi đây chính là chỗ Thiên Đình dùng để quản lý vấn đề đón dâu của tam giới.
Trên đại môn tiên điện treo một bảng hiệu mạ vàng khảm ngọc:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]