Dịch: BsChien
Dưới gốc cây bên hồ, Lý Trường Thọ nhìn xem một màn này trong nhà tranh, cũng thoáng có chút cảm khái.
Trong nhà tranh, hai người đang ngồi mặt đối mặt. Một nữ tử khí phách mặc bộ giáp trụ trải qua phong trần gian nan vất vả rèn luyện, một lão đạo trung niên nho nhã mang bộ trường bào ánh lên lưu quang tiên bảo.
Ánh nến lay lắt, mặt như hoa đào
Sầu tư không gặp, tóc mai bạc màu.
Tiếng huyền cầm tấu lên điệu nhạc ai oán réo rắt thảm thiết. Hai người lặng lẽ hồi lâu rồi cũng chỉ cất lên hai câu nói vẻn vẹn:
Giang Lâm Nhi nói:
"Ngươi không nên đến."
Vong Tình thượng nhân nói:
"Ta đã đến."
Đoạn đối thoại ngắn ngủi này khiến Lý Trường Thọ xúc cảnh sinh tình, nhớ tới đời trước của mình…
Hả?
Lý Trường Thọ đưa mắt nhìn qua, thấy Linh Nga không biết lấy ở đâu ra một cây huyền cầm đang đàn một bản nhạc ai oán như đưa tang. Khóe miệng hắn co giật, thấp giọng mắng:
“Đàn lung tung gì đó, đi vào dâng trà mau!”
"A!" Linh Nga làm cái mặt quỷ rồi cất đàn vào, cúi đầu bước nhanh đi đến bên cạnh bếp lò loay hoay pha trà.
Lúc này Vong Tình thượng nhân cùng Giang Lâm Nhi vẫn ngồi trong phòng, duy trì trầm mặc.
Trong nửa tháng này, đây là lần đầu Lý Trường Thọ thấy vị tiểu sư tổ này tỏ ra quy củ, ngồi khép nép quỳ chân. Bình thường nàng đều là ỷ vào chiến váy bên dưới rộng dài, nên ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-thuc-qua-on-trong/2800404/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.