Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng 
"Ngươi cũng coi như có một chút thiện duyên với Huyền Đô đại pháp sư. 
Tối thiểu thì cũng được người biết đến tên, đây có lẽ chính là cơ duyên của ngươi." 
Vô Ưu đạo nhân nói với âm điệu ấm áp nhẹ nhàng, ánh mắt mang theo một chút hy vọng vào tương lai. 
Nghe Chưởng môn nói xong, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở phào...Thì ra Chưởng môn chỉ đang nói về nhân duyên tượng đất, cùng với việc Đại sư huynh gửi cho mình linh đan tráng dương, chứ người không biết nhiệm vụ mà hắn đang gánh trên vai. 
Tuy nhiên, hắn vẫn bảo trì yên lặng, chỉ cúi đầu coi như đã xác nhận sự việc. 
Cái này thì không phải là tin tức gì quan trọng... 
Vô Ưu đạo nhân tiếp tục cảm khái nói: 
"Trường Thọ à, Đại pháp sư mới là đại năng phong hoa tuyệt đại. 
Bần đạo tuy là Chưởng môn Độ Tiên môn, đã đạt được trường sinh đạo quả, có thể gặp tiểu tai cũng không bị huỷ tu vi, nhưng cùng với người tài ba như vậy, thật không biết kém bao nhiêu trăm ngàn lần... 
Khụ khụ... Kim Tiên cảnh giới cũng có gì đáng để kể đâu...khụ..." 
Lý Trường Thọ lo lắng hỏi: "Chưởng môn, vết thương của ngài vẫn chưa khỏi hẳn sao?" 
"Không sao, vết thương nhỏ thôi, qua mấy trăm năm sẽ tự phục hồi như cũ." Vô Ưu đạo nhân khoát khoát tay, nói tiếp: 
"Ngươi ở đây tiếp tục tu hành đi, bần đạo đi một vòng ngó nghiêng. 
Haizz, đã qua nhiều năm như vậy, mấy nhà Nhân giáo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-thuc-qua-on-trong/2800382/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.