Chương trước
Chương sau
Dịch: Tiểu Cửu Điểm

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

Cơ duyên a...

"Cũng không đúng..."

Lý Trường Thọ đang quỳ ngồi dưới đất chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng chăm chú nhìn bụi cỏ trên mặt đất, đáy lòng lại không ngừng tính toán.

Coi như tâm hóa tro bụi, ý thức không còn, lòng đau như cắt, tiên thức vẫn như cũ không quên cảnh giác xung quanh.

Hắn bỏ lỡ cơ duyên lần này, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.

Mọi sự đều có hai mặt tốt xấu của nó, hắn bây giờ mà tiến nhập Đâu Suất Cung, theo lý cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.

Nếu trước đây bản thân nghe theo ý định của Đại Pháp Sư, thì sẽ vi phạm giáo lí Nhân giáo. Không những thế, trái lại còn có thể mất đi "Sự vừa mắt của Thánh Nhân" đối với mình...

Kể từ đó con đường tu đạo của bản thân sau này có thể trở thành đệ tử của Đại Pháp Sư, hoặc là đệ tử của Thái Thượng Lão Quân, hóa thân Thánh Nhân.

Đến khi kiếp nạn Phong Thần xảy ra, bản thân hắn chẳng phải sẽ có khả năng trở thành người ứng kiếp của Nhân giáo sao?

Mà trước kiếp nạn Phong Thần, Thái Thanh Thánh Nhân chỉ cần nói một câu "Ta chỉ có một đệ tử" đã có thể khiến cho Huyền Đô Đại Pháp Sư tránh thoát khỏi bảng Phong Thần.

Bây giờ nếu như mình vào Đâu Suất Cung, nói không chừng kiếp nạn của tam giáo Đạo môn sẽ lập tức ứng trên người mình!

"Ài..."

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Lý Trường Thọ đương nhiên biết rõ việc nếu hắn vào Đâu Suất Cung, cũng có thể sớm vì Ngọc Đế hiến kế, vì ngài thuần phục và tính toán các vị trí chính thần trên Thiên Đình. Mà sau khi vào Đâu Suất Cung, hệ số an toàn của mình còn có thể tăng lên rất nhiều...

"Thay đổi góc nhìn lạc quan hơn một chút, cũng chỉ có thể giúp cho đáy lòng mình giảm đi nửa phần mất mát mà thôi.

Giống với kiếp trước của hắn, lúc thời còn đi học hắn có thích một chiếc xe thể thao, vì không mua nổi mà thành ra tiết kiếm được mấy trăm vạn...

Cơ hội lần này mặc dù không thể nắm chắc, nhưng đổi lại có thể xem là kinh nghiệm thất bại vô cùng quý báu từ khi tu tiên đến nay.

Có vị Đại La Kim Tiên nào đó nói rất hay, thất bại là mẹ thành công.

Tuy là thành công có vẻ như là bị mẹ kế nuôi lớn, còn thường xuyên bị chèn ép, áp đặt...

Mọi thứ đều do khôn quá hóa dở, một lòng cầu ổn tự nhiên cũng có mặt trái của nó.

Kiếp trước Lý Trường Thọ đã từng đọc qua mấy cái cố sự, năm đó nếu như Gia Cát Khổng Minh không một lòng cầu ổn mà chịu chấp nhận kế "Xuất binh trước giờ Ngọ" của Ngụy Diên, thì có lẽ kết thúc của Tam Quốc Diễn Nghĩa đã không phải là hoàn toàn khác xa so với lịch sử.

Vậy...bản thân nên hay không nên bảo trì sự ổn trọng, bất biến trong mọi tình huống, tại những phương diện khác ít quan tâm tính toán lại sao?

Lý Trường Thọ cân nhắc một hồi rồi vẫn từ bỏ ý nghĩ này.

Hiện nay, hắn đang nắm lấy hai sợi dây thừng của Thái Thanh lão gia và Ngọc Đế, vả lại phương hướng của hai sợi dây thừng may mắn tụ cùng một chỗ. Điều này cũng giúp hắn có thể nhanh chóng trèo cao mà không cần phải mạo hiểm quá nhiều.

Xử lí tốt việc Long Tộc nhập thiên.

Tự mình vượt qua Kim Tiên đại kiếp.

Đạo nhân giấy lên Thiên Đình nhận thần vị, giúp hắn tính toán vị trí chính thần để chuẩn bị đối phó với đại kiếp nạn Phong Thần sắp tới.

Đây mới chính là ba đại sự mà hắn cần toàn lực lưu tâm!

Cơ duyên lần này, có được thì là do nhân phẩm ta tốt, còn không có cũng chẳng sao.

[Tuy rằng không thể trở nên rất tốt, nhưng tối thiểu sẽ không vì sự kiện lần này mà xấu đi.]

Nghĩ tới đây, Lý Trường Thọ cười khẽ một tiếng, cả người lập tức đã khôi phục lại tinh thần.

Mọi việc cũng chỉ diễn ra trong giây lát mà thôi.

Đáy lòng bỗng như tỉnh ngộ tỏ tường mọi thứ, từng sợi đạo vận lưu chuyển trong người hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân cùng thiên địa lại nhiều thêm vài phần liên kết...

"Chậm đã!"

Lần cảm ngộ này là sao? Như thế nào ở loại địa phương này mà cũng ngộ đạo được?

Lý Trường Thọ nhanh chóng áp xuống đạo tâm đang rục rịch không an phận của mình, thu nạp trùng trùng điệp điệp sảm ngộ, sau đó quay về núi để đột phá.

Áp chế cảm ngộ cũng không phải là hoàn toàn vứt bỏ cảm ngộ, mà chỉ là để trì hoãn nó, đồng thời tổn thất chỉ có một đến hai thành chỗ tốt mà thôi.

Hiện giờ Đại Pháp Sư không có ở đây, bản thân lại cảm ngộ đột phá để bại lộ tu vi, vốn không có chút lợi nào, mà còn có thể khiến bản thân rước lấy phiền toái.

Nói đoạn, Lý Trường Thọ vừa ngăn chặn được cảm ngộ của bản thân thì lại phát giác ra được bên cạnh có một chút đạo vận hơi nông cạn, nhưng cũng được xem là hơi huyền diệu đang chậm rãi lưu chuyển tứ phía...

Đột phá?

Mới vừa rồi hắn chỉ cho rằng Hữu Cầm Huyền Nhã đơn giản là ngẫu nhiên ngộ ra vài điều, thế mà xem bộ dáng lúc này tựa hồ có thể đột phá một cái cảnh giới!

Hữu Cầm Huyền Nhã vốn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất giờ phút này lại chậm rãi lơ lững trên không trung, quanh người có một đoàn tiên khí vờn quanh, từng đoá từng đóa hoa sen sáu cánh từ trong cơ thể nàng chậm rãi bay ra.

Sáu cánh...

Lý Trường Thọ lại cảm thấy... có hơi ít.

Không đạt được chín cánh, vậy thì ít nhất cũng phải được bảy, tám cánh mới được tính là căn cơ vững chắc.

Không đúng, không chỉ là đột phá!

Hình như là liên hoàn đột phá, trực tiếp độ kiếp!

Suy tư một lúc, Lý Trường Thọ đã có quyết định, lập tức truyền âm cho Hùng Linh Lỵ:

"Linh Lỵ, ra bên ngoài cách nơi đây trăm trượng thông báo cho mọi người biết ở đây có người chuẩn bị độ Tiên kiếp, nhắc nhở bọn họ tránh xa một chút."

"A!"

Hùng Linh Lỵ cõng đại chùy hướng phía xa chạy đi, chạy được vài bước liền quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Biểu huynh, là ở cùng một cái phương hướng thông báo sao?"

"Ta ở chỗ này lập ra đại trận, ngươi chỉ cần chạy vài vòng gần biên giới đại trận không ngừng la to lên là được."

"Ai, đã hiểu rõ!"

Hùng Linh Lỵ cõng đại chùy nhanh chóng chạy đi.

Bây giờ nàng đã là Luyện Khí Sĩ, nhập môn tu hành, đương nhiên biết tầm quan trọng của việc độ tiên kiếp đối với mỗi tu sĩ.

Tuy rằng Hùng Linh Lỵ biết mình không có khả năng thông minh hơn người, nhưng nàng cũng không tính là quá đần, nàng cũng mơ hồ biết rõ, Hải Thần hẳn cũng là Tiên Nhân.

Mà Hải Thần hiển linh, kỳ thật chính là vài môn thuật pháp-------điều này, lúc nàng còn ở nhà cha nàng đã nhắc tới không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mẫu thân nàng lại nói, Hải Thần cùng với bọn Luyện Khí Sĩ khác không giống nhau, Hải Thần che chở cho sơn trại của bọn họ mưa thuận gió hòa, không bị kẻ thù bên ngoài xâm phạm.

Mẫu thân còn nói, thần thật ra đều là tiên, nhưng là tiên lại chưa chắc đã là thần...

Tóm lại, có một điều rõ ràng rằng kể từ khi thờ phụng Hải Thần, cuộc sống của mọi người dần khấm khá hơn, cho dù không ra ngoài đi săn vẫn có thịt ăn không hết, quần áo dư dả để mặc.

Hơn nữa, nữ nhân bên trong sơn trại của bọn họ, có ai... là không có chồng (Điêu)? (@@)

Xét về điểm này, Hùng Linh Lỵ cũng muốn dùng thực lực của mình để thủ hộ bên cạnh Hải Thần!

Hùng Linh Lỵ vừa chạy được khoảng năm mươi trượng, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng xé gió khiến nàng vội quay đầu nhìn.

Từng khỏa linh thạch bay ra từ trong ống tay áo của Lý Trường Thọ, đồng thời rơi xuống bảy bảy bốn mươi chín vị trí trong rừng.

Linh khí lưu động trong linh thạch, từng chùm tia sáng nở rộ, một toàn đại trận quang bích trong nháy mắt hiện ra.

Wow, Hải Thần đại biểu ca thật là lợi hại...

Hùng Linh Lỵ nháy mắt mấy cái, cúi đầu lấy ra một miếng lá sắt trong áo giáp của mình, cuốn thành hình một cái loa rồi đưa lên gần miệng hít một hơi, dùng sức hướng phía không trung mà rống to:

"Không được qua đây a!"

Trong phạm vi trăm dặm, không ít Luyện Khí Sĩ qua đường cảm thấy hứng thú, từng kẻ đạp mây cưỡi hạc hướng phía bên này chậm rãi bay tới.

Nhưng mà sau khi nghe thêm câu: "Nơi này có người đang độ tiên kiếp đó!"

Trong nháy mắt, đám Luyện Khí Sĩ này lập tức dừng lại, quay người hướng phía ngược lại mà bay đi, cũng thu lại linh thức, tiên thức đang dò xét về phía nơi này.

...

Thiên kiếp, cứ như vậy độ kiếp thật có phần lỗ mãng...

Dù là đạo tâm Hữu Cầm Huyền Nhã vô cùng cứng cỏi, giờ phút này đối mặt với sinh tử vô định, vả lại còn nhiều lần nghe được chuyện vô số người đã phải bỏ mạng dưới Tiên Thiên Kiếp, cũng có chút hoang mang lo sợ.

"Trường Thọ sư huynh... "

"Hữu Cầm sư muội, ta ở đây."

Ở bên ngoài mười trượng, Lý Trường Thọ đang chuẩn bị chuồn đi nghe thấy vậy liền truyền âm đáp lời.

Hắn cười nói: "Chúc mừng sư muội, hôm nay độ thiên kiếp, xem chừng sẽ là thất trọng hoặc là bát trọng thiên kiếp."

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức cười khổ không thôi, nhưng nghe mấy lời trêu chọc của Lý Trường Thọ, tâm trạng nàng không hiểu sao thoải mái hẳn.

"Trường Thọ sư huynh yên tâm, Huyền Nhã chắc chắn sẽ dùng toàn lực ứng phó!"

Lý Trường Thọ truyền âm nói:

"Vật sử dụng khi độ kiếp mà trước đây ta đưa cho ngươi, hiện tại ngươi có mang theo không?

Nếu như có cầm theo thì dùng là được, không cần băn khoăn những chuyện khác.

Nhớ lấy, mọi sự phải đặt tính mạng lên trên hết.

Thiên kiếp là căn cứ vào tư chất và thực lực hiện tại của ngươi để ngưng tụ thành, mà căn cơ của ngươi... coi như vững chắc.

Chỉ cần phân phối pháp lực của mình hợp lý, không cần dùng sức quá nhiều, sống qua thiên kiếp là không thành vấn đề."

Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, ngưỡng cổ liếc mắt nhìn không trung mây mù bịt bùng, nhanh chóng lấy ra hai bộ Pháp Gia Điểu Lung, bố trí lồng chim ở hai bên, cách nhau khoảng hai mươi trượng.

Sau đó, nàng lấy ra mấy bình linh đan dược mà trước kia Lý Trường Thọ tặng, rồi lại cất Dung Tiên đi.

Dựa vào tính cách của nàng, chắc chắn không có khả năng phục dụng Dung Tiên đan...

Còn ba loại đan dược khác nữa, là một phần nhỏ trong số đan dược mà Lý Trường Thọ chuẩn bị cho Linh Nga "Độ kiếp thức ăn"...

Loại đan dược thứ nhất có khả năng tăng sức kháng cự của người dùng với lôi kiếp, loại thứ hai có thể không ngừng bổ sung pháp lực, loại thức ba lại có thể chữa thương và khôi khục huyết khí...

Khó luyện chế nhất hiển nhiên chính là loại đan dược kháng được lôi kiếp, so sánh với loại thứ nhất, hai loại sau thoạt có chút bình thường.

Trên không trung, kiếp vân đã bắt đầu nhanh chóng hội tụ thành từng cuộn mây khổng lồ đang không ngừng xoay tròn...

Lý Trường Thọ tản đi đại trận xung quanh mình, liền lập tức lui về phía sau.

Hộp kiếm có khắc hoả lân sau lưng Hữu Cầm Huyền Nhã rung động mãnh liệt, tiếp đó thanh đại kiếm kia đột nhiên phóng thẳng lên trời, đồng thời tách ra thành ba mươi sáu thanh Thanh Huyền Chân Hỏa phi kiếm đang không ngừng rực lửa.

Phía trên, giữa rừng kiếp vân lóe lên đừng đốm sáng báo hiệu đạo thiên kiếp thứ nhất sắp sửa rơi xuống!

Ngón tay Hữu Cầm Huyền Nhã hướng thẳng, nàng khẽ quát một tiếng: "Tản ra!"

Ba mươi sáu thanh phi kiếm ngay ngắn tản đi, thân hình Hữu Cầm Huyền Nhã phiêu dật ở trên không trung, thoáng ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ không hề có một tia e ngại mảy may mà chỉ có mỗi kiên nghị cùng quả quyết.

Xẹt ----------

Một đạo sấm sét thẳng tắp đập xuống. Cho dù là ở một tiểu thế giới thế này, uy áp của thiên kiếp vẫn bá đạo như thế!

Lý Trượng Thọ đã đến bên ngoài mười dặm chậm rãi gật đầu, những lời dặn dò trước đây của hắn với Hữu Cầm Huyền Nhã cũng phát huy được một chút hiệu quả...

Bên ngoài bảo đồ.

Hai tòa tiên đảo, các khu vực bên hồ và tiên nhân Tam giáo nhao nhao bị đám mây âm u xuất hiện trên bảo đồ hấp dẫn.

Không nghĩ tới còn có loại tiết mục nhỏ này nữa...

Tiên thức của bọn họ không bị cản trở, phần lớn đều hướng phía Hữu Cầm Huyền Nhã mà dò xét...

Theo như truyền thống của Tiệt giáo, trông thấy tình huống như vậy lập tức đã có một vị lão giả Thiên Tiên cảnh xuất thủ, vốn chuẩn bị rút ra một luồng dương khí đột nhiên kinh ngạc nói:

"Thế mà lại là tiên kiếp bài danh thứ sáu trong bảng xếp hạng Bát Hoang Bát Nan Tam Thập Nhị Tiên Cầm Kiếp!"

Lập tức đâu đâu cũng truyền ra thanh âm đàm tiếu.

"Cơ duyên thật tốt, trong bảo đồ mà có thể dẫn tới thiên kiếp."

"Vừa rồi bần đạo bấm tay suy tính, đây là đệ tử Nhân giáo Độ Tiên môn, hình như tên là Huyền Nhã, tư chất quả thực ưu tú."

"Nhân giáo có phúc, có phúc khí nha."

Mà lúc này, người khẩn trương nhất tự nhiên là chúng tiên Độ Tiên môn và các đệ tử.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tửu Cửu nắm chặt hồ lô, khẩn trương đến nỗi thỉnh thoảng nốc mấy ngụm rượu, tiên thức thăm dò bên trong bảo ý đồ. Đạo thiên kiếp kia ồ ạt đánh tới Hữu Cầm Huyền Nhã khiến sau lưng tiểu sư thúc không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Trái lại, chưởng môn Quý Vô Ưu khóe miệng mỉm cười, y lúc này cũng đã nhìn ra được Hữu Cầm Huyền Nhã tối thiểu có thể chống đỡ được tới đạo thiên kiếp thứ tám.

Mà đạo thiên kiếp thứ tám rơi xuống, sống hay chết, xác suất chỉ có nửa thành mà thôi.

Kỳ thật cái này đã là tương đối thành công rồi.

Thành Tiên Thiên Kiếp thật chất diễn ra rất nhanh, trước sau cùng lắm là bổ xuống một phát rồi rời đi.

Dù sao Thiên Đạo lão gia cũng bề bộn nhiều việc, mà số lượng Luyện Khí Sĩ trong Hồng Hoang thì lại quá lớn.

Thành Tiên Kiếp đối với một người mà nói là chuyện đại sự, nhưng đối với thiên địa mà nói thì chỉ là một con sâu cái kiến đang mọc cánh mà thôi, hoặc là một con nòng nọc đang biến thái, chỉ như vậy không hơn không kém.

Nhưng mà, rất nhanh Quý Vô Ưu liền nhíu mày, khóe miệng vui vẻ cũng dần thu liễm lại.

Đến đạo thiên kiếp thứ sáu, Hữu Cầm Huyền Nhã đã ứng đối thỏa đáng, nhưng pháp bảo của nàng đã bị Thiên Kiếp đánh tan, nguyên thần nàng cũng bị thiên kiếp gây thương tích...

Lúc này, phương pháp Hữu Cầm Huyền Nhã dùng để đối phó với thiên kiếp đã trực tiếp dùng hết.

Toàn thân nàng cũng xuất hiện dấu vết cháy xém, thoạt nhìn có chút chật vật.

Đạo thiên kiếp thứ bảy dĩ nhiên không biết chờ đợi, kiếp vân trên không xuất hiện dị tượng bách điểu quần vũ, bản thân khí tức của Hữu Cầm Huyền Nhã... cũng đã có chút suy yếu...

"Nguy rồi." Quý Vô Ưu chậm rãi phun ra hai chữ, hơn sáu mươi tiên nhân cùng đệ tử Độ Tiên môn đứng sau lưng càng trở nên lo lắng.

Giờ phút này Lý Trường Thọ cũng nhíu mày, chăm chú nhìn đạo bóng hình xinh đẹp trên không trung kia.

Nàng có thể miễn cưỡng qua được đạo thiên kiếp thứ bảy, nhưng đạo thứ tám...

Quả nhiên, đột phá quá nhanh, căn cơ bất ổn, vội vàng độ kiếp thật là có chút khó khăn.

Nhưng đừng nói Lý Trường Thọ lúc này còn chưa tu thành Kim Tiên, cho dù là Đại La thì với tình hình như vậy cũng không có cách nào xuất thủ bảo vệ cho Hữu Cầm Huyền Nhã.

Tùy tiện ra tay chẳng những không giúp được gì mà còn có thể rước về thiên phạt.

Thành Tiên Thiên Kiếp, chỉ có thể tự mình vượt qua mà thôi.

Tư chất xuất chúng sẽ phải thừa nhận khiêu chiến có độ khó cao, cái này chính là công bằng của Thiên Đạo.

Lý Trường Thọ chậm rãi nhắm mắt lại, chung quy cũng là cùng Hữu Cầm Huyền Nhã có chút giao tình, còn mượn tay nàng để làm rất nhiều việc, đáy lòng khó tránh khỏi có chút không nỡ...

Chính lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã phát ra một tiếng quát nhẹ!

Thân hình nàng bỗng dưng hướng phía dưới lao xuống, trực tiếp chui vào bên trong một cái Pháp Bảo hình lồng chim, sau đó phát ra tiên lực quanh người, chuẩn bị ngạng kháng đạo thiên kiếp thứ bảy!

Chúng tiên lập tức nổi lên một chút nghi hoặc, cái này... là pháp bảo gì?

Còn có thể ngăn cản thiên kiếp sao?

Mà Lý Trường Thọ đã hiểu được ý định của nàng!

Nàng vừa mới tránh đi, một đoàn lôi quang từ không trung ập xuống, trong đó có từng bóng dáng phi cầm không ngừng gào thét, trong nháy mắt đánh nên lồng chim cỡ lớn kia!

Trong lúc nhất thời, lôi quang bộc phát, lồng chim kia hóa thành một viên lôi cầu, vô số sấm sét hướng bốn phương tám hướng tán loạn, rừng cây trong bán kính trăm dặm lập tức bị san thành bình địa!

Một cỗ lực lượng từ thiên kiếp bộc phát ra, Pháp Gia Điểu Lung trong nháy mắt bị vỡ vụn, mà ngoài hai mươi trượng, một cái Pháp Gia Điểu Lung chưa dùng cũng bị dư chấn của thiên kiếp trực tiếp hủy diệt!

Đáy lòng Lý Trường Thọ âm thầm gật đầu... Quả nhiên, thứ này tại lúc mỗi người độ kiếp, chỉ có thể dùng tối đa một lần.

Nhưng Thiên Đạo lại ngầm đồng ý thủ đoạn khôn khéo như vậy!

Trong khoảnh khắc lôi quang tiêu tán, Hữu Cầm Huyền Nhã lần nữa phóng lên trời, đồng thời từng thanh phi kiếm từ khắp nơi bay tới, quay chung quanh người nàng.

Giờ phút này khí tức, thương thế của nàng cùng trước lúc đạo thiên kiếp thứ bảy rơi xuống, vẫn nguyên vẹn như cũ!

Chỉ có pháp lực đã có chút suy yếu.

Mà trên đỉnh đầu chúng tiên Tam giáo cũng hiện lên mấy dấu chẩm hỏi(???)...

Lý Trường Thọ mỉm cười, đáy lòng dựng thẳng ngón tay cái đối với Hữu Cầm Huyền Nhã.

Chủ động buông tha cho đạo thiên kiếp thứ bảy, bảo toàn trạng thái mạnh nhất của bản thân để nghênh đón đạo lôi kiếp thứ tám cuối cùng, không những có thể thêm cho mình mấy phần thành công, mà còn có thể tiếp nhận được chỗ tốt từ thiên kiếp.

Hữu Độc sư muội cũng không ngoan cố, chỉ là thường ngày có hơi lãnh tính mà thôi.

"Trái lại không có lãng phí hai cái lồng chim này, cố gắng lên, Hữu Độc sư muội, hy vọng sau khi người thành tiên độc tính có thể tiêu tán bớt."

Nhưng mà...

Lý Trường Thọ tâm niệm vừa ngừng, không trung đã xuất hiện một đoàn lôi phượng giương cánh lao xuống, đánh về phía Hữu Cầm Huyền Nhã!

"Xuất kiếm!"

Hữu Cầm Huyền Nhã quát nhẹ một tiếng, tay phải nắm lại, hai ngón chỉ hướng không trung, quanh người phi kiếm vờn quanh, làn váy tả tơi cùng mái tóc dài phấp phới nghênh đón đạo lôi phượng kia!

Giờ khắc này, hiệu quả ánh sáng hợp lý, tư thế đạt điểm tuyệt đối!

Nếu như không phải Hữu Cầm Huyền Nhã nói thêm một câu, Lý Trường Thọ tuyệt đối sẽ lưu lại thật tốt lần thể nghiệm thiên kiếp này.

"Trường Thọ sư huynh, Huyền Nhã sẽ đợi người ở phía trước!"

Nói xong, lôi, người cứ thế va chạm mãnh liệt vào nhau, hàng loạt thiểm điện tán loạn, thiên địa trong tiểu Càn Khôn này tràn đầy lôi quang thanh sắc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.