Chương trước
Chương sau
Dịch: Thiên Hạ Đệ Nhị

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

Có câu nói: Ma cao một thước, đạo cao... một thước hai.

Qua một hồi Văn tranh Thọ đấu, lườm nguýt lẫn nhau. Thừa dịp đạo tâm của Văn đạo nhân bất ổn, Lý Trường Thọ dùng chiêu trò hư hư thật thật, dẫn nàng cùng đi vào thế tục.

Văn Tịnh đạo nhân được xếp hạng trên Ngoan Nhân bảng, đồng thời cũng được xếp hạng trên bảng Đại Thần Thông giả trong Hồng Hoang, giờ phút này cũng không thể nhìn thấu lão thần tiên tóc trắng trước mặt.

Thôi diễn bình thường không ra được kết quả, nếu cưỡng ép thôi diễn lập tức bị Thái Cực đồ cảnh cáo.

Cho nên Văn Tĩnh đạo nhân càng khẳng định suy đoán: “Người này chắc chắn là cao thủ ẩn giấu của Nhân giáo”.

Trước đây, lúc Đại pháp sư Nhân giáo đứng ra chống lưng cho Hải Thần giáo, ngay lập tức nàng liền kính nhi viễn chi đối với Hải Thần giáo.

Chỉ là nàng cũng không ngờ tới, Hải thần cũng là nhân vật quan trọng của Nhân giáo. Ngày hôm nay hắn ngấm ngầm tính toán nàng càng là dụng tâm khó dò, thâm tàng bất lộ.

Ít nhất, người có thể mượn tay Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu thì địa vị ở bên trong Nhân giáo chỉ sợ chỉ xếp sau nam nhân kia…

Nửa canh giờ sau, tại Tây Nam Nam Thiệm Bộ Châu, bên trong một toà đại thành cách An Thuỷ thành sáu ngàn dặm về hướng đông bắc.

Tại đây có một toà thần miếu của Hải Thần giáo đang được xây dựng, ở khắp nơi trên đường, đâu đâu cũng có người truyền bá giáo lý của Hải Thần giáo.

Lý Trường Thọ cũng không phải tuỳ tiện chọn nơi đây, mà là thông qua những tượng thần của bản thân ở khắp nơi để điều tra, cẩn thận tính toán, thận trọng lựa chọn đây làm nơi lừa gạt Văn Tịnh là tốt nhất.

Lúc này, hai người đang ở trên con đường lớn, một trước một sau cùng nhau dạo bước.

Văn Tịnh đạo nhân thi triển thần thông che đậy khí tức của nàng cùng Lý Trường Thọ. Nàng bước theo sau, cách hắn ba thước, trong lòng thì đang nghĩ cách tự cứu bản thân.

Nếu bị người khác biết được nàng đang phục tùng ai, thì đó không chỉ là điểm yếu, mà còn là điểm yếu chết người của nàng.

Lúc này Lý Trường Thọ cũng đang suy tư, kế tiếp nên dùng kịch bản “tâm kế” hay “lợi kế”.(*)

(*: Ý là nên đánh vào tâm lý hay là đi theo con đường dùng lợi lộc để mua chuộc)

Căn cứ vào luận điểm trọng yếu trong “Kịch bản luận” của "Ổn giáo", nếu muốn lừa gạt cao thủ như vậy cần phải giữ vững hình tượng cao thâm mạt trắc của bản thân, dựa vào tình tiết ban đầu dần dần dẫn nàng vào bên trong tiết tấu của mình, phóng đại lời nói, hư hư thật thật làm cho nàng nảy sinh liên tưởng phong phú.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Chợt nghe thấy bên đường truyền đến từng tiếng thanh âm của cái mõ, có không ít phàm nhân đang tụ tập ở nơi đó, bên trong đang truyền bá “Bang tử điệu”(*) của Hải Thần giáo.

(*): Làn điệu nhảy theo nhạc gõ mõ.

Loong coong, loong coong…..

“Này các vị, hãy ngồi xuống, chúng ta cùng nói điều trong lòng.

Hỡi hương thân, hãy ở lại, chúng ta tuỳ tiện tán gẫu một chút.

Hải Thần bảo hộ cả nhà, lên núi xuống biển không cần sợ.

Phố đông khó gả tiểu nương tử, thành tây lưu manh tráng sĩ tốt.

Tiểu nương tử, tráng sĩ tốt, ôi tiểu nương tử, ôi tráng sĩ tốt.

Hôm trước ta bái Hải Thần, hôm qua đã cầm sính lễ…”

Lý Trường Thọ mỉm cười nghe một hồi, ở bên cạnh Văn Tịnh đạo nhân hơi nhíu mày nhưng cũng chăm chú nghe điệu ca của những phàm nhân ngu muội và nhỏ yếu này.

Hắn để cho nàng nghe thấy làn điệu này chắc chắn có thâm ý…

Một lát sau, Lý Trường Thọ nói:

“Đi thôi.”

Văn Tịnh đạo nhân chậm rãi gật đầu, trong lòng nghi hoặc càng lớn nhưng cũng không biểu lộ cho Lý Trường Thọ thấy.

Hai người đi trên đường lớn nhưng cũng không có ai nhìn thấy, thần thông của Văn Tịnh cũng có chút bất phàm.

Mà loại thân thồng “Cắt giảm cảm giác tồn tại” này hầu như đều nằm trong tay các đại năng, Lý Trường Thọ rất hâm mộ.

“Đạo hữu.”

Lý Trường Thọ cầm phất trần, dùng tay làm dấu mời, tỏ ý mời Văn Tĩnh đạo nhân sóng vai sát cánh đồng hành cùng hắn.

Lý Trường Thọ thầm nghĩ, nếu nàng làm loạn, mình sẽ trực tiếp vứt đi cái hoá thân này.

Văn Tịnh đạo nhân cũng thầm nhủ, tuy nàng xuất thân hung ma Huyết Hải, nhưng không phải là ai cũng có thể khi nhục nàng, nếu đối phương làm khó dễ cùng lắm là cá chết lưới rách mà thôi.

Chợt nghe, Lý Trường Thọ chậm rãi mở miệng:

“Đạo hữu cảm thấy Hải Thần giáo của ta thế nào?”

Văn Tĩnh đạo nhân thoáng nhíu mày, nói:

“Tôn giá, người sảng khoái nên nói lời thẳng thắn.”

“Có một số việc nói thẳng ra nhiều khi lại không tốt.

Ta và đạo hữu vốn là đối thủ, hôm nay lại cùng đi dạo trên đường, đây chẳng phải là một sự tình rất thú vị sao?”

Lý Trường Thọ cười nói:

“Tuy rằng đạo hữu mấy lần nhằm vào bần đạo, nhưng bây giờ bần đạo cũng không có ác ý quá lớn với đạo hữu.

Nếu không phải lần này đạo hữu thiếu chút nữa đã làm hỏng đại sự của ta, ta cũng không cần bức bách đạo hữu đến mức như vậy.

Đạo hữu hãy nhìn xem, hồng trần nơi đây đầy phiền nhiễu, phàm nhân thọ nguyên chưa tới trăm tuổi, trải qua sinh lão bệnh tử. Nhưng những nhân vật chính trong thiên địa được bọn hắn cung phụng lại nhận được công đức hương hoả.

Đạo hữu cảm thấy, đấy là tại sao?”

Khoé miệng Văn Tịnh đạo nhân cong lên, nhưng cũng không trả lời.

“Trong Hồng Hoang, người biết được đạo hữu đang phục tùng ai, lác đác không có mấy. Đạo hữu không hiếu kỳ ta biết được thông tin này từ đâu sao?”

“Ồ?”

Văn Tịnh đạo nhân vẫn không chịu hết hi vọng, hỏi:

“Vậy ngươi hãy nói một chút xem ta đang phục tùng ai?”

Nàng đến cả xưng hô “bần đạo”, “đạo hữu” cũng đã lười dùng.

Lý Trường Thọ cười nói:

“Nếu đạo hữu muốn ta nói thì hãy tạo thêm mấy tầng kết giới ngăn cách với bên ngoài.”

“Hừ” Văn Tịnh đạo nhân hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng vung tay bố trí thêm hai tầng đạo vận xung quanh.

Lúc này quanh người Lý Trường Thọ cũng tuôn ra một vòng đạo vận huyền diệu.

Văn Tĩnh đạo nhân tận mắt nhìn thấy sau lưng Lý Trường Thọ có một cái Thái Cực Đồ nhỏ xinh nhẹ nhàng lập loè, lúc ẩn lúc hiện.

Trong lòng nàng không có nửa phần hoài nghi đối với thân phận của Lý Trường Thọ.

Chính lúc này, Lý Trường Thọ thản nhiên nói:

“Đạo hữu đến từ U Minh chi địa, bản thể là Hồng Mông hung thú Huyết Sí Hắc Văn, là thủ lĩnh của tộc Hắc Văn, hiện tại đang làm việc cho hai vị lão gia mà ta không tiện nói ra.

Đang mưu đồ chiếm đoạt Long tộc.

Ta có nói sai chỗ nào không?”

Văn Tĩnh đạo nhân sắc mặt trắng bệch, đã không còn ý niệm giãy giụa, theo bản năng nổi lên sát ý điên cuồng, ánh mắt không ngừng biến ảo, khí tức âm lãnh vô cùng.

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng nói:

“Nhân tộc có câu tục ngữ: Người đang làm, trời đang nhìn.”

Văn Tĩnh đạo nhân trong nháy mắt bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở dài, lộ ra mấy phần vũ mị, ôn nhu cười nói:

“Đạo hữu đã điều tra ta rõ ràng như thế, lại bố trí tính toán như vậy nhưng lại không giết ta, chắc là đối với ta có toan tính.

Đạo hữu cứ mở miệng, chỉ cần không để lộ chuyện này, ta đều nghe theo ngươi.”

“Đạo hữu…”

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, đột nhiên hỏi:

“Ngươi không mệt mỏi sao?”

Chiêu thứ nhất – Tẩu Tâm (Đánh vào tâm lý)

Văn Tịnh đạo nhân nhất thời ngẩn người.

Lý Trường Thọ thở dài:

“Người có nhiều loại tâm tư, cho nên cũng có trăm ngàn diện mạo khác nhau, những sinh linh khác cũng như vậy.

Ngươi nhìn những phàm nhân trên đường phố này đi, vì sinh tồn mà bôn ba, vì cơm áo mà phiền não, không thể không thể hiện ra khuôn mặt giả dối che dấu đi nội tâm của chính mình.

Chúng ta là người tu hành đứng ngoài thế tục, thọ nguyên lâu dài, sao lại cũng như vậy?

Đạo hữu, ngươi sống như vậy có mệt không?”

Văn Tịnh đạo nhân nghe vậy, thu liễm ý cười, chăm chú nhìn vào những phàm nhân đang đi lại trên đường phố phồn hoa này.

Lý Trường Thọ tiếp tục đi về phía trước, Văn Tịnh đạo nhân vô thức đi theo sau, trong mắt phượng lộ ra mấy phần suy tư cùng một chút cảm giác mệt mỏi.

Nàng thấp giọng nói:

“Tất cả chỉ vì hai chữ sinh tồn.”

Lý Trường Thọ cười cười, đúng lúc đi qua một hoa lâu.

Chỉ thấy trên cột trụ màu đỏ trước cửa hoa lâu treo một tấm biển, phía trên viết:

‘Tin vào Hải thần, ngươi chỉ cần trả bảy thành tiền hoa tửu"

Khụ, đúng là chiêu trò quảng bá hình ảnh Hải Thần giáo.

Lý Trường Thọ nhìn những bóng hồng đang nghỉ ngơi trong hoa lâu nói:

“Nếu nói là miễn cưỡng tươi cười, chúng ta cũng đâu khác các nàng ấy?”

Chiêu thứ hai – Đồng Cảm

Văn Tịnh đạo nhân khẽ thở dài:

“Đạo hữu cùng ta tất nhiên là có khác biệt.”

“Không! Kỳ thật rất giống nhau.”

Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:

“Hồng Hoang như bàn cờ, Thánh Nhân là người đánh cờ, tất cả chúng ta đều chỉ là quân cờ mà thôi.”

Văn Tịnh đạo nhân nói:

“Đạo hữu ngược lại đã nhìn thấu”

“Chỉ vì hai chữ sinh tồn.”

Lý Trường Thọ bình tĩnh đáp trả lại câu nói khi nãy của nàng. Ánh mắt Văn Tịnh đạo nhân hơi thay đổi, nàng lại hỏi:

“Đạo hữu chỉ muốn nói mấy lời này với ta thôi ư?”

“Tất nhiên là không phải”

Lý Trường Thọ cười nói:

“Thực không dám giấu diếm, ta cùng đạo hữu đã giao thủ với nhau mấy lần, cũng có chút hiểu rõ đạo hữu.”

“Ồ?”

Văn Tịnh đạo nhân nhíu mày:

“Ta tính toán Nam Hải thần giáo chỉ có một lần thôi mà.”

Chiêu thứ ba – Phá Tâm Phòng (công phá phòng ngự tâm hồn -.-)

Lý Trường Thọ nói:

“Đạo hữu có nhớ chuyện ở Độ Tiên môn? Ngươi có một khôi lỗi bị hóa thân của ta tiêu diệt.”

“Là ngươi!”

“Là ta, còn có vị Huyền Đô Tiểu pháp sư mà đạo hữu đã gặp trước đây.”

“Cũng là ngươi?”

Lý Trường Thọ không nói gì, chỉ lắc lắc phất trần, tiếp tục bước đi.

Văn Tịnh đạo nhân không tự chủ bước theo sau, nhìn thẳng vào cỗ đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ, nàng hỏi:

“Vậy vì sao ngươi không để bọn người Triệu Công Minh giết ta?”

“Nếu ta muốn giết đạo hữu, không cần phải mượn tay Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu tiên tử.”

Lý Trường Thọ lạnh nhạt:

“Đạo hữu hẳn phải biết là trong Long tộc vẫn còn tồn tại mấy lão Long chứ?”

Văn Tịnh nhìn chằm chằm vào Lý Trường Thọ, có chút vô lực nói:

“Hóa ra từ đầu đến cuối, ta đều nằm trong tính toán của đạo hữu.”

“Đạo hữu quá khen.”

Lý Trường Thọ cười nói:

“Người đánh cờ không phải ta, ta cũng chỉ là quân cờ thôi.”

Văn Tĩnh đạo nhân nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía cửu thiên.

“Nhân giáo xưa nay thanh tĩnh vô vi, nhưng bàn về bày mưu tính kế, ai cũng không bằng được các ngươi.

Nói đi, muốn ta làm chuyện gì?”

Lý Trường Thọ cười cười không nói, đúng lúc đi ngang qua một tửu lâu, liền dùng tay ra dấu mời.

Văn Tịnh đạo nhân khó hiểu, nhưng hiện tại tiết tấu câu chuyện đã bị Lý Trường Thọ khống chế, chỉ gật đầu thuận theo, không kinh động bất cứ phàm nhân nào, đi lên một gian nhã phòng trên tầng cao nhất.

Chiêu thứ tư – Uống Rượu

Lý Trường Thọ lấy ra Thần Tiên Tuý nguyên dịch của mình, cười nói:

“Ngày hôm nay, chúng ta không bằng bắt chước phàm nhân, lấy rượu giải sầu.”

Dù sao cỗ hóa thân này cũng chỉ là đạo nhân giấy mà thôi, không có gì phải sợ.

Văn Tịnh đạo nhân khẽ cười, cũng không cự tuyệt.

Hai cái chén dạ quang bị rót đầy, rất nhanh lại cạn, một chén rồi lại một chén, một lúc sau, ánh mắt Văn Tịnh đạo nhân đã có chút mông lung.

Rượu không say người, người tự say.

Lý Trường Thọ suy tư, ấp ủ một lúc lâu, tìm một câu nói có khả năng đâm xuyên qua trái tim của ngoan nhân này.

“Đạo hữu đã từng tự hỏi bản thân rằng: mình vất vả ngược xuôi, bận rộn như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

Văn Tịnh đạo nhân nghe vậy, chăm chú nhìn cái chén trong tay:

“Ngươi hẳn phải biết vì sao ta lại nghe lệnh của bọn họ.”

Lý Trường Thọ:…

Cái này mình đúng là không biết.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng Lý Trường Thọ tiếp tục thực hiện kịch bản.

“Đạo hữu, những người đang lợi dụng ngươi có từng để ngươi vào mắt hay không?”

Trong lòng Văn Tịnh đạo nhân hiện ra rất nhiều hình ảnh, nàng quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

“Ta không cần bọn họ nhìn nhận ta.

Ta là nhất tộc chi vương, quát tháo khắp Huyết Hải. Nếu không phải hai người kia lợi dụng tính mệnh tộc nhân của ta để áp chế thì…”

“Đạo hữu.”

Lý Trường Thọ ngắt lời nàng, nghiêm mặt nói:

“Đừng tự lừa mình dối người, trong lòng ngươi thật sự suy nghĩ như vậy sao?”

Văn Tịnh đạo nhân hơi nhíu mày nhìn Lý Trường Thọ, ngửa đầu uống cạn một ly Thần Tiên Tuý nguyên dịch, đột nhiên nắm chặt tay, lại dần dần buông lỏng, thở dài:

“Không sai, thật ra năm đó ta có thể quay về Huyết Hải, nhưng vừa về đến nơi thì Luân Hồi đã được kiến tạo, thành lập ra Địa phủ, ta đã không chốn dung thân, liền mượn cơ hội tộc nhân bị giam giữ, hoàn toàn đầu nhập vào Tây Phương.

Ta chưa hề nói những lời này với bất kì ai.

Đạo hữu đã hài lòng chưa?”

“Đã như vậy, chúng ta hãy thoải mái nói với nhau.

Đạo hữu cũng biết, lúc này Tây Phương dùng đến ngươi, bản thân ngươi không lo không đạt được chỗ tốt.

Nhưng nếu sau này Phương Tây hưng thịnh, tình cảnh của ngươi sẽ như thế nào?”

Văn Tịnh đạo nhân thấp giọng nói:

“Tất nhiên là hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, sợ rằng bị xử lý lúc nào cũng không hay…

Nhưng lúc đó ta có thể trốn vào trong Hỗn Độn hải.”

Ánh mắt Lý Trường Thọ tràn đầy chân thành tha thiết, nhẹ giọng hỏi:

“Trốn đi rồi sao nữa?”

Văn Tịnh đạo nhân lập tức im lặng, chỉ cười lạnh, lại tự mình rót một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

“Nói đi, ngươi muốn ta làm chuyện gì. Có thể cho ta chỗ tốt như nào?

Nếu như ngươi có biện pháp bảo vệ ta không chết dưới tay của Thánh Nhân, ta có thể sẽ nương tựa vào ngươi.”

“Ta không muốn ngươi làm chuyện gì, cũng không có chỗ nào cần dùng đến ngươi.”

Lý Trường Thọ cười cười, không để lộ dấu vết nào bắt đầu thực hiện bước tiếp theo.

Chiêu thứ năm – Bánh Vẽ

“Nhưng hôm nay ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.”

Ngón tay Lý Trường Thọ chấm chút rượu, viết hai chữ to xuống mặt bàn.

‘Thiên Đình’

Lý Trường Thọ nói:

“Đạo hữu đối với nơi này biết được bao nhiêu?”

“A” Văn Tịnh đạo nhân không nhịn được cười một tiếng, giọng đầy trào phúng:

“Ngươi cảm thấy nơi này có thể bảo vệ được ta?”

Lý Trường Thọ cười cười, viết thêm một chữ ‘Nhân’ bên cạnh ‘Thiên Đình’.

Văn Tịnh đạo nhân thu liễm ý cười, lãnh đạm nói:

“Bọn họ muốn ta làm cái gì?”

"Vạn vật có âm có dương, thiên địa có ngày cũng có đêm.” Lý Trường Thọ xoá đi ba chữ vừa viết, cười nói:

“Nơi đấy muốn quật khởi, cần uy nghi trong sáng, cũng cần sắc bén trong tối.

Ngươi có biết bây giờ trong Thiên Đình còn trống rất nhiều thần vị. Vì sao có chính thần tạo phúc cho phàm nhân, nhưng cũng có chính thần gieo rắc ôn dịch.

Chính là vì lý do này.”

Lý Trường Thọ lấy ra một cuộn vải từ ống tay áo đưa cho Văn Tịnh đạo nhân, lạnh nhạt nói:

“Hôm nay ngươi chỉ cần đồng ý lời thề đại đạo này, khi thời cơ thích hợp đến, nghe ta triệu hoán, tự ta giúp ngươi thoát ly khốn cảnh.

Đến lúc đó ngươi chỉ cần an phận làm thần tử, thế thiên đi làm những việc bí mật. Như vậy, trong thiên hạ trừ vị bệ hạ kia, khi ngươi làm việc không cần nhìn sắc mặt bất kì kẻ nào.”

Ánh mắt Văn Tịnh đạo nhân có chút phức tạp, nhận lấy cuộn vải, chậm rãi mở ra.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ…

Lời thề này do chính tay hắn viết ra ư?

Văn Tịnh đạo nhân chậm rãi gật đầu, nói:

“Ta có thể lập thệ, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”

“Ngươi cứ nói đừng ngại.”

“Sau này, ta muốn gặp Huyền Đô Đại đại pháp sư một lần.”

Lý Trường Thọ hơi nhíu mày, nhất thời cũng không dám đồng ý, nhưng trong lòng bỗng xuất hiện một chút cảm ngộ, ngưng tụ thành một chữ:

‘Có thể’

Ách, Thánh Nhân lão gia vẫn luôn nhìn nơi này? Chắc hẳn khi nãy mình không có nói lung tung cái gì đâu, tất cả lời nói mình đều cân nhắc ít nhất mười mấy lần…

“Có thể.”

Lý Trường Thọ lập tức gật đầu:

“Vậy lập lời thề đi.”

Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng thở hắt ra, nàng chưa từng nghĩ rằng trong một ngày mà mình có thể lập đến hai lời thề đại đạo phức tạp như vậy, hơn nữa bản lời thế sau càng hoàn thiện, càng chu toàn hơn cả bản trước, thậm chí cân nhắc đến cả tình huống thiên đạo can thiệp vào.

Quả nhiên, nàng thua không oan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.