Chống quải trượng vỏ đồng mặt lạnh độc vương, Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Cùng với người có hai sợ tóc mai màu trắng lẳng lơ tự xưng Vong Tình nhưng lại có một đoạn chuyện xưa với tiểu sư tổ hung ác nhà mình, Vong Tình thượng nhân.
Người trước mặc dù còn cách Kim Tiên kiếp một đoạn đạo cảnh, lại là trưởng lão mình kính trọng nhất ở trong Độ Tiên môn đối với mình cũng vô cùng chiếu cố.
Về tình về lý, nếu như Lý Trường Thọ có cách làm vị trưởng lão này có cơ hội trường sinh bất lão tự nhiên muốn giúp một cái.
Mặc dù Lý Trường Thọ cũng phải thừa nhận ở phương diện này hắn có cất giấu một ít tâm tư, nghĩ đến sau khi làm Vạn Lâm Quân trưởng lão đột phá cảnh giới, thử xem có thể làm ra độc thương Kim Tiên đạo độc hay không…
Như vậy, kho át chủ bài của mình lại càng đầy đủ hơn một chút, dù là gặp phải Kim Tiên vây công, cũng có thể mỉm cười đối mặt với bọn hắn, la một câu:
‘Đừng ép ta rút kiếm.’
Chỉ là cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đến Kim Tiên kiếp, Vạn Lâm Quân trưởng lão kẹt ở bình cảnh quả thật có hơi lâu, cơ duyên khó cầu.
Trong lòng vừa cảm khái xong, nhà cỏ sư phụ đã gần ngay trước mắt.
Lý Trường Thọ thu lại tâm tình, trước thăm sư phụ đã sau lại trở về tiếp tục suy nghĩ phương án giải quyết những vấn đề này.
Nhà cỏ im ắng.
Tối hôm qua làm ra động tĩnh lớn như vậy, sư phụ nhà mình cón có thể an ổn ‘Tu hành’, phần tâm tính này cũng thật khó có được.
Cách những trận pháp thùng rỗng kêu to ở bên ngoài nhà cỏ, Lý Trường Thọ nhìn mấy lần tư thế nằm tu hành của sư phụ, dứt khoát trở về đan phòng.
Chỉ mong sư tổ có thể tìm được thế thân chuyển thế của Hoàn Giang Vũ sư bá, để cho sự phụ có chút hy vọng…
Sư phụ cũng sắp trở thành thần ngu!
Thật ra cũng không khó lý giải, người nếu như không có đầu chạy rất dễ mất đi tinh thần.
Lý Trường Thọ chỉ có thể lấy đó làm gương, định cho mình một cái mục tiêu nhỏ, lấy đó để thúc giục.
Ừ…
Trước ổn định cái Đại La của hắn rồi hãy nói!
…
‘Giáo chủ hắn rốt cuộc thích cái gì?’
Đông Hải Long cung, khắp nơi trong phòng tân hôn đều giống như được thủy tinh bảy màu điêu khắc thành, Ngao Ất ngồi ở bên bờ ao, vuốt nhẹ cái trán của mình.
Trong ao, một Giao nhân xinh đẹp đang nhẹ nhàng di chuyển, trên gò má tinh xảo đáng yêu tràn đầy ý cười ngọt ngào, thỉnh thoảng bơi đến bên cạnh cái ao, đưa đến cho Ngao Ất một ít tiên quả và rượu ngon.
Từ khi Ngao Ất biến hóa, không hiểu sao thân hình thiếu niên lại không kéo dài.
Vị Công chúa Giao nhân tộc tâm tư cũng tinh tế, làm mình biến hoàn thành bộ dạng nhân thân sau đó khôi phục lại thân hình thiếu nữ.
Trong những câu chuyện xưa lãng mạn trong truyền thuyết Giao Nhân tộc, có lưu truyền một định luật lãng mạn:
Trong bạn lữ, ai có vẻ ngoài già ai chịu thua thiệt, sẽ không tự chủ được đi chiếu cố người có vẻ ngoài nhỏ hơn.
Nói đùa, nói đùa…
Trong quan hệ với Ngao Ất, thật ra Công chúa Giao Nhân tộc hiểu rất rõ, mặc dù Nhị Thái tử điện hạ vô cùng ôn nhu, còn rất tôn trọng mình, nhưng tộc của mình dù sao cũng phụ thuộc vào Long tộc.
Nàng cũng nhất định phải thu liễm lại tùy hứng ngẫu nhiên của mình, sau này an tâm giúp chồng dạy con, giúp đỡ phu quân tương lai của mình…
Nhìn Ngao Ất ở đó cau mày không hiều, Công chúa Giao nhân này bơi đi.
Một ít tiếng nước vang lên, đuôi cá của nàng hóa thành chân ngọc, cái trán lập lòe quang mang, một bộ váy ngắn màu sáng rơi xuống ở bên người Ngao Ất, nhẹ nhàng xoa trán hắn.
Giao nhân thiện hát, vị Tiểu Công chúa này lúc mở miệng nói chuyện tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, vô cùng êm tai.
‘Ất ca ngươi không cần lo lắng, tình hình rối loạn của tứ hải nhất định có thể bình phục lại.”
Ngao Ất cũng có chút trở tay không kịp nhưng dù sao hắn cũng đi theo giáo chủ đại nhân lăn lộn, lập tức thuận thế nói tiếp:
“Ừm, không sai, ta ở đây lo lắng cũng vô cụng.”
Long nhan càng nặng nề hơn.
“Đúng rồi Tư Tư, dựa theo phong tục Giao Nhân tộc, nếu như muốn tặng quà cho người mình vô cùng coi trọng và quan tâm, nên đưa một ít lễ vật gì?”
Khuôn mặt Giao Nhân côn chúa hiện ra một ít đỏ ửng, nhỏ giọng nói:
“Giao châu ta đã đưa cho ngươi, long ngốc.”
Ngao Ất lập tức biết nàng hiểu lầm, cười nói: “Là người ta coi trọng nhất ngoài ta và ngươi, ta muốn tặng hắn mấy thứ lễ vật?”
Giao Nhân công chúa lập tức dùng tay xoa nhẹ cái trán của Ngao Ất hai lần, giận giữ nói: “Chẳng lẽ ngươi lại muốn từ chỗ của ta học được mấy thứ đi lấy lòng nữ tử khác ư!”
“Làm sao có thể,” Ngao Ất cười khổ nói, “Là một vị huynh trưởng của ta, hắn xuất thân Nhân tộc, chính là vị mà trước đó ta đã nhắc qua rất nhiều lần với ngươi.”
“Trường Thọ huynh trưởng sao?”
Giao Nhân công chúa lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy vị huynh trưởng này nhưng vị huynh trưởng này đúng là xuất hiện ở khắp mọi nơi trong thời gian trăng mật trước hôn nhân của bọn họ…
Ngao Ất thở dài: “Giúp ta nghĩ một ít chủ ý đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đến đó.”
“Vậy, ta giúp ngươi chuẩn bị một phần lễ vật, nếu như ngươi cảm thấy vừa lòng thì đưa cho vị huynh trưởng này, thế nào?”
Ngao Ất hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu.
Nhưng mà, vị Tiểu Công chúa này lại che miệng cười khẽ.
Vì phu quân khả ái ôn nhu nhà mình, sau này sẽ không đi lên một con đường không lối về.
Lần này nàng cũng phải đưa cho vị huynh trưởng này một phần hậu lễ, giúp hắn thúc đẩy một đoạn nhân duyên mới được…
…
Tây Ngưu Hạ Châu, một cái động phủ nào đó ẩn nấp gần Linh sơn.
Một chuỗi tiếng muỗi vang lên, sau đó liền thấy từng đạo huyết quang nhanh chóng ngưng tụ lại thành một bóng hình váy dài màu đỏ xinh đẹp.
Động phủ trống rỗng cũng không một bóng người, bên ngoài động phủ mấy tầng đạo trận ngưng kết lại trong nháy mắt, ngăn cách bên ngoài quan sát!
Văn Tịch đạo nhân đi vào bước, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một tảng đá lớn cách đó không xa không tiếng động hóa thành bột phấn.
Dùng sức hít vào một hơi để cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nửa ngày trước, nàng bị cái cái Phó Giáo chủ phương tây nào đó gọi lên thương nghị mưu tính kế tiếp đối với Long tộc, còn bị mấy người thay nhau chỉ trích, mang mấy cái nồi mấy lần trước hành động không lấy được kết quả đều ném lên người nàng.
“Rõ ràng là mình không còn dùng được nữa, quả thực là phế vật.”
Văn Tịch đạo nhân cắn răng mắng một câu, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng lộ ra mấy phần cười lạnh.
Đám người kia lại còn có dự định ly gián Nhân giáo và Long tộc.
Điên rồi sao?
Đi trêu chọc tên Giáo chủ Hải Thần Giáo kia?
A, thiếu chút nữa quên, bọn người kia cũng không biết lai lịch vị Hải Thần này…
Thú vị, vô cùng thú vị.
“Lại có trò hay để xem,” Văn Tịch đạo nhân cười khẽ một tiếng, vừa nghĩ tới mấy vị Phó Giáo chủ kia ăn mệt xong sắc mặt biến thành gan heo, tâm tình lập tức thoải mái hơn phân nửa.
Nhưng sau đó, Văn Tịch đạo nhân lại không thể không xem xét…
“Tuy nói là bổn vương không cần quản những thứ này, tên Hải thần kia nhất định có thể giải quyết được những phiền toái này;
Nhưng bây giờ bổn vương đã bí mật gia nhập vào Nhân giáp và Thiên đình, nếu như không làm cái gì ngược lại không thể bàn giao tốt …”
Thế là, Văn Tịch đạo nhân suy tư một lát, thân hình nằm nghiêng ở trên giường, từ từ nhắm mắt lại.
Bắt đầu âm thầm khống chế một ít khôi lỗi giấu ở trong một nơi thâm sơn cùng cốc…
...................
Vì những chương trước mình chia nhỏ chương nên giờ mình sẽ post số chương theo bản truyenyy để sau này các bạn dễ theo dõi nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]