Chương trước
Chương sau
Lần này Lý Trường Thọ không thể cáo biệt với Đại pháp sư, trong nước biển lắc mình một cái, hắn đã xuất hiện gần chỗ Tửu Ô và giấy đạo nhân của mình, cách nơi giấy đạo nhân mình đang đả tọa chỉ có ngàn dặm.

Tất nhiên Đại pháp sư đã rời đi rồi.

Lý Trường Thọ khẽ thở dài, nhìn ngọc bài trong tay, khóe miệng lộ ra mấy phần ý cười không màng danh lợi.

Bùa hộ mệnh phòng thân lại tăng thêm một!

Chỉ tổn thất năm mươi sáu trận bàn cỡ nhỏ, đáng giá.

Ừm, lát nữa tìm Long nhà giàu thanh lý một chút, đó chính là món lời đơn thuần...

Mà Lý Trường Thọ cũng không biết là, Đại pháp sư vội vàng rời đi cũng không phải vì chuyện bên này.

Đại pháp sư trở về Đâu Suất cung trong Thiên đình, đi tới chỗ bế quan của Thái Thượng lão quân để cầu kiến, hỏi ý Lão Quân có thể có cả bộ Thiên Cương Tam Thập Lục thần thông hay không.

Thái Thượng lão quân là cao nhân cỡ nào chứ? Chính là Thánh Nhân hóa thân, làm tròn số chính là một nửa Thánh Nhân, đối với thần thông được Đạo môn tiên nhân chỉnh sửa, đương nhiên sẽ không cất giữ rồi.

Những thứ khác cấp hơi thấp một chút...

Huyền Đô đại pháp sư hành lễ cáo từ, lại âm thầm đi tới Đạo Tạng điện của mấy đại tiên tông trong Nhân giáo, cẩn thận tìm kiếm.

“Chỉ là một môn thần thông Cắt Giấy Thành Người, lại làm Tiểu Trường Thọ nghĩ ra nhiều trò như thế.

Thật sự muốn xem một chút, tên gia hỏa này học xong những pháp môn Tát Đậu Thành Binh, Điểm Thạch Thành Giáp, Vân Ngưng Tiên Sĩ này, có thể làm ra bao nhiêu chuyện vui nữa!

Ha ha, ha ha ha ha...”

Lý Trường Thọ đang thi triển thổ độn, nghĩ cách dùng người thật thay thế giấy đạo nhân của bản thân, không hiểu sao lại hắt hơi một cái.

Hắn lập tức nhíu mày trầm tư, bắt đầu phân tích tại sao mình lại có cảm ứng như vậy, lo lắng có phải thân phận đệ tử Độ Tiên môn của hắn đã bại lộ rồi hay không...

Nửa ngày sau.

Trong một cung điện tráng lệ lại hết sức trống trải, khắp nơi bày đầy san hô chậu cây cảnh, bay lên từng chuỗi bọt khí.

Trên giường, Ngao Ất mở hai mắt ra, trong ánh mắt có chút mờ mịt.

Trần nhà lạ lẫm...

Khí tức lạ lẫm...

Một nữ lạ lẫm... Hả?!

"Giáo chủ ca ca! Giáo chủ ca ca!"

Trong chủ thần miếu An Thủy thành, hai tượng thần kết nối thần niệm, một lần nữa tiến vào trong mộng cảnh mờ ảo.

Ngao Ất vừa nhìn thấy Lý Trường Thọ đứng dưới chân tượng thân đã không kìm lòng được, không kềm chế được.

Trong tiếng gọi mang theo mấy phần lo lắng, chán nản, bất đắc dĩ, lại xen lẫn một chút mới lạ, mừng rỡ, xấu hổ, tâm trạng rất phức tạp.

Lý Trường Thọ mỉm cười đứng ở đó, cẩn thận phân tích những điều này, đại khái đã hiểu được phát sinh chuyện gì rồi.

Lúc này, Lý Trường Thọ đã cùng Tửu Ô sư bá trở về hiện trường đại hội nguồn gốc tam giáo, giống như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì cả, duy trì khí chất nên có của một đệ tử Độ Tiên môn bình thường được giao phó lĩnh đội.

Ngao Ất sẽ dùng phương thức giao lưu thần niệm để tìm hắn, điều này cũng nằm trong dự đoán của Lý Trường Thọ.

Nhưng điều Lý Trường Thọ không nghĩ tới chính là, chuyện đầu tiên Ngao Ất lên tiếng, không phải chuyện hắn bị tấn công trong biển sâu, mà là...

"Giáo chủ dạy ta đi, phải làm thế nào mới ổn đây?"

"Chuyện gì?"

"Ta! Haizz, ta! Việc này nói ra thật sự… rất xấu hổ."

Trên khuôn mặt thiếu niên của Ngao Ất tràn đầy quẫn bách, trong sự quẫn bách lại lộ ra một chút dư vị, trong dư vị còn mang theo mấy phần ngượng ngùng...

Lý Trường Thọ cau mày nói: "Ngươi chính là, hành động không theo kịp suy nghĩ của mình, phạm phải sai lầm gì trên thân thể mình sao?"

"Ừm!"

Ngao Ất ngậm miệng, giọng mũi đều có chút nặng nề, trên mặt mang theo mấy phần ủy khuất.

Lý Trường Thọ: ...

Sẽ không phải là sau khi cao thủ Long tộc chạy tới không hóa giải dương khí cho Ngao Ất, mà làm chuyện đâm lao phải theo lao chứ?

Hít!

Những cao thủ trong Long tộc, nói không chừng thật sự có thể làm ra chuyện như thế này!

Trong ánh nhìn của Long tộc, có lẽ nhất tộc Giao nhân chỉ là hạ thần của bọn họ, mà Giao nhân Tiểu Công chúa lại miễn cưỡng xứng với Nhị Thái tử nhà mình, mặc dù cơ thể hình người của Nhị Thái tử chỉ dừng lại ở mức thiếu niên, nhưng trên thực tế đã đủ tuổi rồi?

Tính toán canh giờ...

Nhưng mà tiểu Long này, nhìn thân hình như thiếu niên, sức chiến đấu cũng không tệ.

Lúc đó Lý Trường Thọ cũng nhìn thấy, Ngao Ất vẫn luôn che chở Giao nhân Tiểu Công chúa kia.

Lúc hắn và Huyền Đô đại pháp sư cùng nhau rời đi, hai người cũng đã, khụ, hơn nữa đối phương cũng hóa thành hình...

Việc này, đại khái khả năng, có lẽ là Tâm Hỏa Thiêu độc đan của hắn, phải gánh năm phần trách nhiệm... đi?

Ngao Ất có chút luống cuống tay chân hỏi một câu: "Giáo chủ, bây giờ ta nên làm gì?"

Lúc này Lý Trường Thọ nhìn Ngao Ất, đáy mắt lập tức có chút không biết nói gì.

Giờ khắc này, Lý Trường Thọ cũng có chút yên lặng, hắn nhớ tới kiếp trước lúc hắn đi học, nghe thấy nam sinh cùng phòng với mình thoát kiếp cô đơn, tối hôm qua còn cả đêm không về, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp.

Nhưng chuyện này, cũng không thể nói thẳng, Lý Trường Thọ chỉ có thể nhẫn nại hỏi một câu:

"Ất huynh, ngươi nói rõ chi tiết hơn đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ngao Ất lập tức có chút xấu hổ, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với vị huynh trưởng ở trước mắt này, và tâm sự phiền não đó của thiếu niên, đã bắt đầu ấp úng kể lại cặn kẽ những chyện mình đã trải qua.

Như thế như thế, như vậy như vậy.

Đáy lòng Lý Trường Thọ đã có tính toán, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trầm giọng nói:

"Ngươi đi trấn áp phản loạn, trấn an Giao Nhân tộc, nhưng không ngờ lại trúng kế sao?

Vào lúc nguy cấp xuất hiện một vị cao thủ tên là Huyền Đô tiểu pháp sư, và bốn vị hộ pháp của hắn, kịp thời giải vây giúp ngươi?

Nhưng chờ sự tình lắng lại, ngươi không biết làm thế nào, đột nhiên loạn ý, mê tình, mà ngươi che chở cho Tiểu Công chúa điện hạ bên Giao Nhân tộc, cũng giống như ngươi, sau đó hai người liền...

Ừm ừm?"

"Ừm! Ừm!"

"Chuyện này." Lý Trường Thọ khẽ cau mày, "Việc này đối với ngươi mà nói, cũng không tính quá xấu.

Ngươi thân là Thái tử Long cung cũng xứng đôi vừa lứa với Công chúa Giao Nhân tộc.

Hơn nữa bây giờ trong biển tình thế nguy hiểm, nếu ngươi dựa vào chuyện này củng cố nhất tộc Giao nhân, có thể tự mình hóa giải nỗi sầu của phụ vương ngươi."

Ngao Ất chớp chớp mắt, hổ thẹn nói: "Giáo chủ nói đúng lắm, ta vừa tỉnh lại, đáy lòng đã xao động nôn nóng, lúc này vẫn đang chợp mắt, đều tiên tìm ca ca trước."

Lý Trường Thọ: ...

Cho nên nói, hiện tại điện hạ người là nhuyễn ngọc trong ngực, không mặc quần áo đã đến tìm lão thuần dương hai trăm năm như hắn để khoe khoang sao?

Đương nhiên, những lời nói đùa này không thể nói ra được.

Lý Trường Thọ ôn thanh nói: "Đầu tiên là bất luận là chuyện gì phát sinh, việc đã đến nước này, Ất huynh ngươi dự định làm như thế nào?"

Ngao Ất trầm ngâm hai tiếng, thở dài:

"Đương nhiên ta sẽ không phụ lòng nàng, trước đây Giáo chủ khuyên ta quên Hạm Chỉ sư điệt, ta cũng không còn nhớ nhung Hạm Chỉ sư điệt nữa.

Chuyện đã phát sinh rồi, ta lập tức đi báo cáo với phụ vương, cưới vị điện hạ mặt mày rạng rỡ này về Đông Hải Long cung của ta!

À, đa tạ ca ca đã lý giải nghi hoặc!"

“Rõ ràng ca không nói gì! Ngươi chính là tiểu Long khẩu thị tâm phi!”

"Có vi huynh ở đây, trước hết chúc mừng ngươi rồi." Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, nhẹ nhàng khơi lên chủ đề, "Lần này ngươi bị tấn công, có lẽ phía sau có người tính kế."

"Người bên Tây phương thật sự ăn hiếp ta quá đáng!"

Ngao Ất định tiếng nói một câu, sau đó lại nói, "Giáo chủ, ta vẫn còn một chuyện có chút kỳ quái.

Hôm nay mấy vị cao thủ đã giúp ta thoát vòng vây kia, tự xưng nhận được ý chỉ của một vị bệ hạ nào đó, điều này thật sự làm cho ta có chút mơ hồ, chẳng lẽ đó là người của Nhân Hoàng bệ hạ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.