Trong lòng Lý Trường Thọ run lên, lại không chút hoang mang đáp lại một câu: “Đạo hiệu, danh tính chẳng qua chỉ là một loại xưng hô, ta và Triệu đạo hữu kết giao, không màng danh lợi, không màng Tiệt giáo che chở, hướng đến chỉ là một cái duyên phận.”
Triệu Công Minh nghe vậy, trong mắt tràn đầy cảm khái, khẽ quát một tiếng: “Hay! Hay cho một cái duyên phận.”
Lý Trường Thọ thầm nói không đúng, Triệu Công Minh và Tam Tiêu sau này đều có tên trong Phong Thần, hơn nữa người có quan hệ tốt với Triệu Công Minh, trong đại kiếp Phong Thần gần như đều không có kết quả gì tốt…
Lý Trường Thọ lập tức nói sang chuyện khác: “Hai vị đạo hữu ngày hôm nay đến đây, không biết phải làm chuyện gì?”
“Cái này…”
Triệu Công Minh nắm sợ râu, nháy mắt với Quỳnh Tiêu.
Quỳnh Tiêu thở dài trong lòng, vẫn chưa theo dặn dò của Đại ca trái lại bắt đầu hung sư vấn tội:
“Ngày hôm nay ta đến đây là có một chuyện phải nói với đạo hữu.
Đạo hữu xui khiến Đại ca ta không ngừng đi tìm phương tây gây phiền phức, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Triệu Công Minh vội nói: “Tam muội! Ngươi đang nói cái gì vậy!”
Lý Trường Thọ lại không chút hoang mang, cùng lắm thì đạo nhân giấy tự nổ.
Hắn cười nói: “Hai chữ xui khiến, ta cũng đảm đương không nổi.
Có thể mời Triệu đạo hữu nói rõ chi tiết hôm đó sau khi đạo hữu đánh đệ tử môn hạ Thánh Nhân Tây Phương giáo với Quỳnh Tiêu tiên tử không?
Triệu Công Minh gật gật đầu cũng không nhận thấy trong giọng nói của Lý Trường Thọ có cạm bẫy.
Lập tức, Triệu Công Minh nói rõ một năm một mười từ chuyện hắn đả thương đạo nhân lưng gù, ném tới đây, và chuyện thương lượng ra sao với Lý Trường Thọ, sau đó lại tính toán ăn vạ như thế nào…
Lần sự kiện đó thật ra là đạo nhân giấy Lý Trường Thọ tự nổ đã dẫn tới hậu quả phía sau.
Nhưng chuyện từ đầu đến cuối, Triệu Công Minh giải thích vào trong tai Quỳnh Tiêu lập tức trở thành ‘Triệu Công Minh trêu trọc ra phiền phức, Hải thần trượng nghĩa ra tay bày mưu tính kế’…
Quỳnh Tiêu trên mặt lộ vẻ hổ thẹn, nhẹ nhàng thi lễ với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ vội vàng bưng phất trần hoàn lễ.
Quỳnh Tiêu thở dài: “Là ta hiểu lầm đạo hữu, xin đạo hữu chớ trách.”
“Tiên tử không cần để ý, ta và Triệu đạo hữu…”
Không đúng, bốn chữ ‘Vô cùng hợp nhau’ tuyệt đối không thể nói.
Hai chữ ‘Hữu duyên’ chính là độc của Hồng Hoang.
Lý Trường Thọ lập tức đổi giọng, cười nói; “Đụng phải, tất cả mọi người là luyện khí sĩ tam giáo đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Triệu Công Minh ở một bên đỡ râu cười khẽ, Quỳnh Tiêu giọng nói chuyển một cái, bắt đầu thay Đại ca nói chuyện…
“Trường Canh đạo hữu, hôm nay Đại ca ta tới đây, là muốn hỏi một chút, phương pháp này có con đường khác không?”
Còn con đường khác…
“Tiên tử vì sao không khuyên giải Triệu đạo hữu?”
Lý Trường Thọ cười khổ nói, “Phương pháp này thật sự vô ích với bản thân chẳng qua đó là cách đối phó dưới tình thế cấp bách lúc ấy.”
Quỳnh Tiêu nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn Triệu Công Minh, “Đại ca, ngươi có thể biểu diễn một trận cho ta xem được không, đây rốt cuộc là đụng như thế nào?
Vừa rồi ta nghe ngươi nói đại khái nhưng lại nghe không hiểu.”
Triệu Công Minh cười ha ha vài tiếng, đi đến chính giữa hậu đường, tay phải điểm nhẹ một đầu chiếc ghế, chiếc ghế kia lập tức hóa thành người gỗ, đứng ở bên cạnh.
Mượn cái người gỗ này, Triệu Công Minh biểu diễn một lần kịch bản ăn vạ tiêu chuẩn Hồng Hoang.
Đầu tiên là đánh một trận cho hả giận, sau đó bắt đầu cố gắng thảm hại làm đối phương mắc câu, lúc hai bên so ai thảm hơn, âm thầm dùng Lưu Ảnh châu cắn ngược đối phương một phát, bức đối phương lập đại đạo lời thề…
Lý Trường Thọ không nhịn được một tay nâng trán, thật sự muốn hỏi một câu:
[ Đại gia vì sao ngài thuần thục như vậy? ]
Quỳnh Tiêu ở bên cạnh che miệng cười không ngừng, chu trâm đều lắc đến hơi nghiêng lệch một chút.
Trong lòng Lý Trường Thọ thở dài yếu ớt, cũng không biết đảo Tam Tiên ngày bình thường sung sướng đến cỡ nào…
Triệu Công Minh rất nhanh đã biểu diễn xong, nhìn về phía Lý Trường Thọ, trên khuôn mặt uy phong đường hoàng kia có mấy phần yêu cầu tán thưởng.
Lý Trường Thọ chỉ có thể nói một câu: “Đạo hữu… Công lực thật tốt.”
“Qúa khen quá khen, đều là Hải Thần dạy tốt.”
‘Ta không phải, ta không có, cái nồi này đừng vứt cho ta! Ta cũng không có dạy ngươi đi khắp nơi giả người bị đụng!’
Lý Trường Thọ la hét trong lòng, nhưng bên ngoài chỉ cười nói với Quỳnh Tiêu: “Tiên tử ngài xem, biện pháp này có thể dùng tùy tiện sao? Cứ thế mãi, thanh danh Triệu đạo hữu chẳng phải là…”
“Ta cảm thấy,” Quỳnh Tiêu sờ lên cằm trầm ngâm một lát, liếc nhìn Lý Trường Thọ, cười nói, “Đạo hữu ngươi quả nhiên là diệu nhân, diệu kế bậc này cũng có thể nghĩ ra.”
Ôi chao?
Lý Trường Thọ có chút hoảng thần.
Quỳnh Tiêu đã đứng dậy đi đến bên cạnh Triệu Công minh, trầm ngâm một lát, nói: “Đại ca ngươi làm lại một lần thổ huyết ở đó.”
“Tốt,” Triệu Công Minh thống khoái đáp ứng một tiếng, che ngực lui lại mấy bước, há mồm phun ra bọt máu đầy trời, “Đạo hữu ngươi ngươi thật ngoan độc! Thương thế kia của bần đạo, không đến mấy vạn năm thì không thể tốt được!”
Lý Trường Thọ: …
Quỳnh Tiêu cười đến nhánh hoa khẽ lay động; “Đại ca ngươi quá mức cường điệu rồi… Ha ha ha!
Nhưng, nhưng nếu như có người ở bên cạnh phối hợp, cũng không tệ.
Đại ca ngươi lại thổ huyết đi, ta từ bên cạnh tới thử một chút!”
Lập tức, Triệu Công Minh lại phun ra một ngụm máu, bạch bạch bạch lui về phía sau mấy bước, thu hồi Định Hải thần châu.
“Đại ca!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thở nhẹ, Quỳnh Tiêu tiên tử vội vàng ra trận vội vàng nâng Triệu Công Minh dậy, “Ngươi làm sao vậy?”
Hai huynh muội này trái lại vô cùng ăn ý, Tiệu Công Minh chỉ vào người gỗ, “Hắn, hắn… Oa!”
“Hảo tặc tử!”
Quỳnh Tiêu lập tức quát khẽ một tiếng, giận tái mặt, từ sau lưng lấy ra một cái kéo dài cỡ lớn dài ba thước, nổi giận đùng đùng trừng mắt với người gỗ kia, “Nói, ngươi muốn chuyện nhỏ hóa không, hay là muốn làm lớn chuyện này.”
Triệu Công Minh ngẩn ra, lập tức có chút hiểu ra, vui vẻ nói: “Ta nói gần đây, lâm vào bình cảnh vẫn luôn suy nghĩ cách đột pháp mà không được, hóa ra là như vậy.
Đúng là thiếu một người phối hợp!
Ha ha! Đạo này có thể thành rồi, đạo này có thể thành rồi!
Hải thần ngươi xem…
Hải thần ngươi làm sao vậy?”
“A, không có việc gì,” Lý Trường Thọ híp mắt cười, đứng dậy, cung kính nói: “Đạo hữu, sau này tuyệt đối không được nói phương pháp này là do ta sáng tạo ra, hơn nữa đạo hữu sửa cũ thành mới nên đạo hữu mới là người khai sáng chân chính.
“Cái này không ổn!”
Lý Trường Thọ vội vàng làm đạo vái chào, “Xin đạo hữu… Nhất định phải làm thỏa đáng!”
Quỳnh Tiêu ở một bên hơi chớp mắt, bên miệng xẹt qua một chút ý cười xấu xa, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết suy nghĩ cái gì.
Đưa Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu rời đi xong, Lý Trường Thọ nhìn hai vò rượu tiên do Quỳnh Tiêu tiên tử làm và đống bảo tài Triệu Công minh để lại, không nhịn được thở dài yếu ớt.
‘Ta… Qúa khổ.’
…
Lại nói Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu rơi khỏi miếu Hải thần, mới bay được mấy ngàn dặm liền phát hiện một đạo thân ảnh từ cửu thiên hạ xuống đi mặt đất phía bên dưới.
Quỳnh Tiêu nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói:
“Đó không phải là Thiên đình Đông Mộc Công sao? Sao hắn lại ở đây.”
Triệu Công Minh tâm lại không ở chỗ này, cười nói: “Tam muội, ngươi nói, chúng ta đi tìm ai thử cái con đường mới này đây?”
“Ừm? Đại ca, không bằng chúng ta…”
Quỳnh Tiêu truyền thanh nói hai câu, Triệu Công Minh có hơi do dự.
“Chuyện này thích hợp không? Không thù không oán.”
“Chúng ta không làm hắn bị thương không phai được rồi sao, đi thôi Đại ca!”
“Cái này, được rồi,” Triệu Công Minh đỡ râu cười một tiếng, đi cùng Quỳnh Tiêu âm thầm đuổi theo hướng một vị trọng thần Thiên đình nào đó mà không biết sẽ mang tới cho mình cái tao ngộ gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]