Chương trước
Chương sau
Đan phòng trong mật thất dưới lòng đất, Lý Trường Thọ ngồi ở trên ghế bành, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Cuối cùng hắn nên dùng thân phận đệ tử đạo thừa bình thường xa xôi của Nhân giáo đến đại hội nguồn gốc tam giáo dạo một vòng; hay là trước khi lên đường làm chút chuyện để cho mình tránh không phải đi đại hội lần này?

Trước thời hạn mười hai năm môn pháo có triệu tập đệ tử họp, việc này... Lý Trường Thọ tỉnh táo lại luôn cảm thấy có chút không đúng.

Giống như toàn môn phái đang nhằm vào hắn vậy...

Lý Trường Thọ rất nhanh ra quyết định, tạm thời không làm cái quyết đoán này.

Chờ qua bốn năm nữa, 'Thương thế' của mình phục hồi như cũ, đi đến điện Bách Phàm tiếp tục thắp hương bái lạy Thánh Nhân lão gia.

Nếu như Thánh Nhân lão gia nhà mình âm thầm ảnh hưởng đến Độ Tiên môn, an bài chuyện này vậy rất có khả năng sẽ có cái nhắc nhở khác...

Thế là bốn năm sau, một ngày buổi chiều.

"Hôm nay thời tiết cũng không tệ."

Lý Trường Thọ cưỡi mây chậm rãi từ núi Đan Đỉnh trở về, tiên thức đảo qua, thấy được ở trong linh thú quyển, Linh Nga và tiểu sư thúc đang lén lén lút lút...

Linh Nga thì không cần đi đến đại hội, tiểu sư thúc là Chân Tiên đảm chịu trách nhiệm cho bề ngoài của môn phái, vẫn phải đi một chuyến.

Trong Độ Tiên môn, bây giờ lại lưu chuyển lên một cỗ không khí khẩn trương, so với trước đó trong môn phái thi đấu đã vượt qua rất nhiều.

Đại hội nguồn gốc tam giáo đã đến trước mắt, chỉ còn ba bốn năm, nhóm người Độ Tiên môn đi tham dự sẽ phải lên đường.

Hôm nay là ngày Lý Trường Thọ 'khỏi bệnh'.

Hắn cố ý chạy đến núi Đan Đỉnh thăm lão nhân cô độc Vạn Lâm Quân trưởng lão, nói chuyện phiếm với Vạn Lâm Quân trưởng lão mấy canh giờ, sau đó đi tản bộ, lúc này mới trở về núi Tiểu Quỳnh.

Vạn trưởng lão cũng không nhìn thấu được...

Lý Trường Thọ trầm ngâm một lúc, cúi đầu nhìn hai tay mình, trong lòng lại nảy ra chủ ý.

Hắn đi qua núi Tiểu Quỳnh mà không hạ xuống, cưỡi mây ở độ cao thích hợp bay đến núi Phá Thiên điện Đạo Tạng...

Sau nửa canh giờ, Lý Trường Thọ từ điện Đạo Tạng trở về, khóe miệng chợt lóe lên tia cười, trở về núi Tiểu Quỳnh.

Hắn đi bái phỏng Kỳ Linh trưởng lão cũng cảm tạ trước đây lúc hắn nằm trên giường không dậy nổi, Kỳ Linh trưởng lão đã đến chẩn trị cho hắn.

Sau đó, Lý Trường Thọ lại mặt dày mày dạn, bắt chuyện với Kỳ Linh trưởng lão cuối cùng cũng xác định ——

Đạo nhân giấy bản mới này của mình không bị Kỳ Linh trưởng lão nhìn thấu.

'Đại pháp sư cho thần thông thật sự lợi hại.'

Cỗ đạo nhân giấy Lý Trường Thọ này hao phí nửa năm khổ công của hắn, lúc này đã có khí tức 'Người sống' kèm theo bốn tầng ngụy trang tu vi cạn, thấp, trung, cao, giống như cơ giáp có thể tùy thời tháo dỡ.

Đối với Lý Trường Thọ mà nói, bản mới đạo nhân giấy tăng lên lớn nhất chính là đạo nhân giấy có thể phát huy ra tu vi hạn mức cao nhất chính là Thiên Tiên cảnh sơ cấp.

Nói cách khác, Lý Trường Thọ dựa vào bản thân ma luyện ra kỹ xảo, có thể đồng thời điều khiển ba bốn cái, có được đơn vị chiến đầu chiến lực Thiên Tiên cảnh.

Vì thế, gần đây Lý Trường Thọ đều suy nghĩ cái [tiểu đội người giấy tinh anh], nghĩ làm sao để đạo nhân giấy phối hợp với nhau, chủ động, phụ trợ, hạ độc, điểm thâm thần đối phương, vô hại đi đánh giết một ít Thiên Tiên lợi hại.

Tất nhiên cũng phải có xuất thủ cần có mới được.

Cỗ đạo nhân giấy này vẫn có thiếu sót trí mạng, đây là nan đề cảnh giới mà trước mặt Lý Trường Thọ không thể vượt qua.

—— Tiên lực không thể tự khôi phục được.

Hơn nữa, chế tạo đạo nhân giấy kiểu mới này hao phí nhựa cây linh thụ nhiều gấp ba lần so với trước đó, mà lại phù hợp với rất nhiều linh thú bảo huyết, gánh chịu càng nhiều lực lượng nguyên thần của hắn.

Nếu như đạo nhân giấy tự bổ hoặc bị hủy, Lý Trường Thọ cũng sẽ có chút đau lòng.

Nhưng cấm chế nên có vẫn phải có đầy đủ.

Tự nổ cũng có chỗ tốt, trước đây Lý Trường Thọ đã lĩnh hội qua, ăn thủy tự nhiên sẽ biết vị, không chịu buông xuống...

Từ núi Phá Thiên trở về núi Tiểu Quỳnh, qua nửa ngày Lý Trường Thọ lại đến núi Phá Thiên.

Lần này hắn dùng chân thân đi tới, ở trước bức họa Thánh Nhân lão gia dâng ba cây hương, thấp giọng nói:

"Đệ tử Trường Thọ trong lòng đầy nghi hoặc, không biết lần này đi về phía đông Trung Thần Châu, có thể đảm đương được trách nhiệm của mình hay không."

Mấy vị trưởng lão ngoại vụ nghe thấy lời này, từng người cười khẽ gật đầu lại tăng thêm một chút thiện cảm với Lý Trường Thọ.

Lúc này bức họa Thánh Nhân không có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không có cái đạo vận tướng lĩnh gì.

Nhưng trong lòng Lý Trường Thọ đột nhiên xuất hiện từng tia từng tia cảm ngộ lạ lẫm, cảm ngộ này ngưng tụ thành tám chữ đơn giản dần dần hiện lên ở trong lòng hắn, lại nhanh chóng tiêu tán, giống như chưa hề xuất hiện.

[ Tĩnh ], [ Tâm ], [ Vô ], [ Vi ]

[ Thủy ], [ Nhất ], [ Ổn ], [ Chung ].

Đây là...

Thánh Nhân răn dạy!

Thánh Nhân lão gia không chỉ nhìn mình quen mắt mà còn kết thân tự truyền đạt chỉ thị.

Lý Trường Thọ lập tức phấn chấn tinh thần, trong lòng lập tức có quyết định, dập đầu ba cái sau đó đứng dậy rời đi.

Cùng lúc đó, hậu viện Đâu Suất Cung, dưới gốc cây kia, Huyền Đô đại pháp sư nháy mắt mấy cái, đáy mắt đầy hiền hòa.

"Biện pháp thông qua đại đạo truyền lại cảm ngộ cho người khác này của lão sư...

Dùng thật tốt."

...

Trong Thần Châu, có số đạo thừa không nhiều trong Nhân giao, Tiêu Dao tiên tông.

Một chỗ dày dặn được trau truốt trong đại trận hộ sơn, một chỗ cường thịnh trên núi có người ở…

Có vị lão đạo cầm phất trần, lướt đến chỗ ‘Thạch cốc’ nơi ái đồ nhà mình tu hành hằng ngày.

Vừa mới tới gần thạch ốc, vị lão đạo Thiên Tiên canh này đã run cầm cập, theo bản năng nhìn mấy tầng lá chắn tiên lực xung quanh người.

Nghĩ nghĩ, lão đạo lại lấy ra một cái hộ tâm kính dán ở ngực, lấy ra một cái áo giáp lóng lánh tiên quang, bọc lên trên người…

Làm xong những thứ này, lão đạo võ trang đầy đủ, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa thạch ốc ra, trong miệng kêu:

“Linh Lỵ à, vi sư tới nói với ngươi một chuyện.”

Hô ——

Trong cửa truyền đến tiếng gió dồn dập, chỉ thấy một thân ảnh hùng tráng như sắt, ở đó đang không ngừng vung trường côn trong tay.

Cái trường côn này nặng đến ba ngàn cân, được chế tạo từ linh sắt Thổ Huyền. Trường côn ở trong tay nàng giống như cây gỗ ngô đồng.

Lão đạo lại hô một tiếng, lần này là dùng tới tiên lực:

“Linh Lỵ à, sư phụ có chuyện này nói với ngươi.”

Thân ảnh to lớn mạnh mẽ kia quay đầu lại, vậy mà lại là một khuôn mặt thiếu nữ đáng yêu, nhìn thấy lão đạo thì mừng rỡ một trận.

“A…, sư phụ! Ngài đến xem đệ tử sao!”

Lời còn chưa dứt, do quá mức kích động, trường côn kia rời tay bay thẳng đến mặt lão đạo, đạo lập tức biến sắc…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.