Chương trước
Chương sau
Nữ tử đứng ngoài miếu kia, vừa nhìn dường như chỉ là một phàm nhân.

Nàng mặc một thân váy dài vải thô màu lam nhạt, tư thái cũng có chút bình thường, dáng vẻ không giống nữ luyện khí sĩ thường gặp thướt tha mềm mại, không chút thịt thừa nào.

Nhưng mặc cho nàng che giấu như thế nào...

Luồng đạo vận huyền diệu quanh người nàng vẫn bán đứng thân phận cao thủ của nàng.

Cái này chính là điển hình của ngụy trang không tốt.

Hoặc là ngụy trang càng cao minh hơn [Ngươi cho rằng đã nhìn thấy ngụy trang của ta, thực tế lại là tầng ngụy trang nông]...

Trước đó, Lý Trường Thọ đưa tiểu sư tổ đi xong, lại dặn dò mấy câu với sư muội sư phụ, tự mình trở về mật thất dưới đất, tiếp tục luyện chế trận cơ, cũng nghiên cứu phương pháp cải tiến thần thông đạo nhân giấy.

Vừa qua một ngày, Lý Trường Thọ sinh lòng cảm ứng, cảm thấy chỗ miếu Nam Hải Hải thần xảy ra chuyện, mang tâm thần đến tòa miếu nhỏ này.

Mấy năm nay chính là thời kỳ rối loạn của Hải Thần giáo, Lý Trường Thọ đã chủ động cầm lên phần nhân quả này thì cũng sẽ không phàn nàn điều gì...

Phía sau có người, không cần hoảng hốt.

Nhưng làm Lý Trường Thọ thấy kỳ quái chính là lần này cảm ứng của mình không nói rõ là tốt hay xấu.

Không có điềm dữ cũng không có điềm lành.

Dường như nửa tốt nửa xấu, chuyện tốt chuyện xấu đều tìm tới cửa...

Lý Trường Thọ thần niệm xuống chỗ miếu nhỏ này, lập tức cái 'Nữ tử' ở ngoài miếu cứ quanh quẩn một chỗ, cảm nhận được đạo vận trên người đối phương, kết luận người này tuyệt đối không phải Kim Tiên bình thường.

Hắn lập tức nghĩ đến Tây Phương giáo, hơn nữa đối phương dám trực tiếp hiện thân nên sẽ không phải là những cái 'Lưỡi dao' âm thầm kia của Tây Phương giáo.

Theo như Lý Trường Thọ suy diễn, lúc này cũng nên có cao thủ Tây Phương giáo tìm tới cửa ám chỉ chuyện Long tộc với hắn...

Nếu là đệ tử tây phương Thánh Nhân?

Thì sẽ là người phương nào?

Tìm được lý do ổn thỏa, Lý Trường Thọ gọi tâm thần của Ngao Ất tới.

Vì không cho Long tộc có bất kỳ chỗ sinh nghi nào, sau đó bất luận là Lý Trường Thọ gặp mặt với người nào của Tây Phương giáo cũng đều sẽ kéo theo Ngao Ất 'ở đây'.

"Giáo chủ, người kia là ai?"

Ngao Ất dùng thần niệm giao lưu hỏi.

"Ta cũng không biết," Lý Trường Thọ nói: "Nhưng tám phần không phải là người phía đông tới.

Trước đây đại pháp... Có cao nhân truyền thụ một môn thần thông cho ta, ta làm cái hóa thân đơn giản rồi đi ra."

Ngày hôm nay ta trước hết hóa thân ở đây gặp mặt nàng tìm hiểu một chút thân phận của nàng.

Ất huynh ngươi ở một bên nhìn, nếu như ta hóa thân gặp bất trắc, ngươi còn kịp thời thông báo cho cao thủ Long tộc đến ứng phó."

Ngao Ất lập tức đáp ứng: "Giáo chủ cẩn thận."

Lý Trường Thọ trầm ngâm một lúc, không trả lời, thần niệm chậm rãi lấy đi hơn nửa.

Nữ tử ở ngoài cửa dường như đã nhận chủ thần tượng bên trong miếu thần niệm chạy ra ngoài, nàng lập tức phóng lên trước mấy bước xông vào cửa miếu Hải Thần.

Nàng nhanh chóng đi vào, thoáng có chút sốt ruột, dùng 'giọng nữ thô cuồng' hô lên một câu đầy trung khí.

"Nói... Hải thần xin dừng bước!

Bần... Tiểu phụ nhân có việc muốn nhờ!"

Lý Trường Thọ: ...

Rốt cuộc vị đại tiên này làm sao làm được, một câu nói có thể để lộ ra nhiều tình báo như vậy.

Không đúng, cái này quả thật là 'Không hay tất phản', trăm chỗ hở cố ý như vậy ngược lại dùng để mình bỏ đi cảnh giác.

Vậy chỉ có thể nói, đạo hữu, cũng hơi coi thường hắn.

Người nữ tử này lai lịch không rõ nhưng đạo vận dọa người, một là người ngụy trang có ý đồ cực kỳ không tốt, hai là người có tâm cơ thâm trầm.

Theo như nguyên tắc của Lý Trường Thọ, xưa nay hắn luôn ưu tiên cân nhắc khả năng xấu nhất...

'Sợ là một nhân vật khó chơi.'

Trong lòng Lý Trường Thọ hạ quyết tâm, duy trì một tia thần niệm ở trên tượng thần, xác định cỗ đạo nhân giấy hình tượng Hải thần kia sau này sẽ cưỡi mây từ An Thủy thành ở gần đây chạy đến.

Hình tượng đại nhân kia chính là lão giả, thường xuyên gặp mặt Đông Mộc Công.

Tiểu phụ nhân này bước nhanh đến trước tượng thần, bên trong miếu lúc này người coi miếu và mấy vị khách hành hương đều có chút hiếu kỳ đánh giá nàng...

Ánh mắt phàm nhân xung quanh làm nàng khá khó chịu.

'Cầu người quả nhiên là chịu tội!'

Nàng thầm thở dài trong lòng, nhíu mày nhìn tượng Hải Thần, ra dáng chắp tay một cái, lại trầm ngâm một hồi.

Ngọc tượng bên cạnh lại nhìn rất quen mắt nhưng nàng đi lên trước nhìn thì đây chỉ là một hộ pháp thôi, muốn tìm tự nhiên là tìm cái chủ của cái này.

Do dự một hồi cuối cùng nàng cũng mở miệng dùng một loại giọng điệu tràn đầy không chắc chắn, hỏi một tiếng:

"Cái này, Hải thần đại nhân, có thể hiện thân gặp mặt ta hay không?"

Phốc phốc vài tiếng, khách hành hương ở một bên dâng hương lập tức cười ra tiếng.

Ngao Ất bí mật quan sát lúc này cũng bị cái đại tỷ 'Tây Phương giáo hư hư thực thực' này làm lắc lắc eo long.

Nếu đổi lại là Ngao Ất năm đó lúc đi Kim Ngao đảo bái sư vào lúc này dĩ nhiên phải gây ra chút động tĩnh chính diện đối mặt với người này, căn bản cũng không phải sợ.

Nhưng bây giờ Ngao Ất đã không phải kẻ lỗ mãng năm đó.

Hắn học được phân tích nhân quả, học được ẩn nhẫn ẩn núp, bí mật quan sát...

Lão ông mặc áo vải dài kia đi về phía trước chắp tay một cái với nữ nhân này cười nói:

"Vị tiểu nương tử này, trước mặt Hải thần, không thể thất lễ như vậy.

Nếu như ngươi muốn thỉnh Hải thần hiển linh, ít nhất phải lên hương quỳ lạy, Hải Thần không thể nói được sẽ báo mộng cho ngươi."

Nữ nhân này nhướng mày, "Vậy như thế nào được?"

Người coi miếu cũng cau mày nói: "Vậy như thế nào là không được?"

"Thôi, thôi, không hỏi không hỏi, ta không chấp nhặt với người phàm như ngươi."

Nữ tử này có chút mất hứng khoát tay, quay người liền đi về phía cửa miếu, lại bước đi với phong thái mạnh mẽ uy vũ.

Ngao Ất thầm nhíu lông mày, đột nhiên hắn phát giác được, nữ tử quên không làm biến mất một tia đạo vận này...

Nhìn rất quen.

Đúng lúc này, đạo nhân giấy đã bay đến đây, ở giữa không trung nhìn về phía nữ tử ở dưới, truyền thanh nói:

"Đạo hữu, là muốn tìm bần đạo sao?"

Lý Trường Thọ nhìn nàng muốn rời đi phản ứng đầu tiên chính là để mặc cho nàng rời đi, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Nhưng đối phương đã hiện thân nhất định có mưu đồ, nếu như mình để mặc cho nàng rời đi, trong lòng cũng không thể an ổn...

Cho nên trực tiếp lên tiếng giữ người.

Nữ tử phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, vốn cho rằng lão giả trên đỉnh đầu này chỉ là cưỡi mây đi ngang qua, nghe thấy lời ấy lập tực tập trung nhìn lại.

Hóa thân?

Nàng nhìn xung quanh đang định nói chuyện, đạo nhân giấy phía trên đã cưỡi mây hạ xuống.

Mấy tên khách hành hương lập tức sợ hãi thán phục tiếng lên phía trước vây xem, thấy thần tiên thật lại có chút tay chân luống cuống.

Lý Trường Thọ từ trong ống tay áo lấy ra một cái thẻ gỗ, bày ra trước mặt người coi miếu, người coi miếu kia tinh thần chấn động.

Đạo nhân giấy này cười nói: "Mời những giáo chúng này tránh đi, đóng cửa miếu lại, ngươi đứng chờ ở bên ngoài cửa miếu."

"Tiểu nhân tuân mệnh!"

Người noi miếu cúi đầu đáp ứng một câu, theo lời đi ra, khuyên nhủ mời mấy vị khách hành hương ra khỏi ngôi miếu nhỏ này, cũng đồng thời đóng cửa gỗ vào.

Lý Trường Thọ phất tay điểm ra một đạo kết giới, lúc này mới quay người làm đạo vái chào với 'Nữ tử' kỳ quái này.

Lý Trường Thọ nói: "Để đạo hữu chế giễu, mời vào trong điện nói."

'Nữ tử' kia vô thức cõng tay, ưỡn ngực ngẩng đầu, theo thói quen lên 'giọng điệu'.

Nhưng sau đó 'Nàng' phát hiện lúc này trạng thái của mình có chút không ổn, hai tay nhất thời không biết để đâu.

Lý Trường Thọ trong lòng không dám chủ quan, thầm tỉnh tảo, cùng nữ tử này một trước một sau đi vào trong điện, ngay dưới tượng Hải Thần, cố ý nói chuyện ở trước mặt Ngao Ất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.