Chương trước
Chương sau
Có vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh sau khi ăn Hùng Tâm đan, hôm nay thần trí hỗn loạn, hành vi điên cuồng.

Lúc này đang được các vị trưởng lão trị liệu tại Đan Đỉnh phong.”

Lý Trường Thọ nhíu mày, lập tức nhận ra sự kỳ quặc trong đó.

Hùng Tâm đan là do hắn luyện chế, mỗi dạng dược liệu đều phải qua tay hắn, dược tính của mỗi viên đan đều trải qua sự kiểm tra kỹ càng của hắn.

Hơn nữa, mấy năm nay trong môn có các vị trưởng lão, đạo lữ hầu như đều dùng qua, còn có ít nhất mười môt mười hai danh lão Chân Tiên, cũng nhờ vào đó kích thích tâm thái già nua...

Thứ này chỉ có hiệu quả ‘miên man bất định’, ‘cảm xúc chập trùng’. Hơn nữa sau khi Lý Trường Thọ cải tiến đan còn cố ý giảm bớt lượng nước dùng Tình thạch.

“Việc này đã kinh động đến thái thượng trưởng lão, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Sư bá, ngươi xác định là đối phương bởi vì ăn Hùng Tâm đan của chúng ta mới thành ra như thế?”

“Nghe lời nói của vị trưởng lão này thì đúng là...”

“Đi, đi qua đó xem một chút.”

Lý Trường Thọ hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhảy lên mây của Tửu Ô sư bá, hai người cùng nhau ra Tiểu Quỳnh Phong, đi về hướng Đan Đỉnh Phong.

Trên đường mây, suy nghĩ của Lý Trường Thọ chuyển động không ngừng, đã quan sát khắp nơi Đan Đỉnh Phong thông qua tiên thức, đáy lòng phân tích có khả năng đây là do người bên cạnh cố ý tính toán.

Đợi hắn nhảy khỏi đám mây, dẫn âm căn dặn Tửu Ô hai câu thì đi về phía chỗ lầu các tụ bảy tám vị lão đạo.

Vẫn may, Vạn Quân Lâm trưởng lão cũng ở chỗ này. Điều này khiến Lý Trường Thọ bớt đi không ít lời nói.

Tửu Ô nói một câu: “Trường Thọ sư điệt đến rồi.”

Mấy vị lão đạo phía trước lập tức quay người nhìn lại, phần lớn khuôn mặt đều mang thần sắc lo lắng. Có người trong tay còn cầm một viên Tâm Hùng đan, hẳn là phân tích dược tính trong đó.

Có vị đạo nhân trung niên quần áo không chỉnh tề, đang ngồi bên trong ghế bành, cúi đầu mê man.

Lý Trường Thọ lập tức bắt được một tia mê tín say hồn tán, xác nhận Vạn Quân Lâm lão gia tử ra tay, mê hoặc người này đến ngất đi.

“Trường Thọ, Hùng Tâm đan này có giải dược?”

“Mặc dù bần đạo từng dùng qua một viên Hùng Tâm đan nhưng cũng coi như là an ổn. Tại sao lại có thể có tai hoạ ngầm như vậy?”

“Các vị trưởng lão đừng vội.” Lý Trường Thọ vái chào một cái. “Có thể để đệ tử đến phía trước, nhìn kỹ càng tình hình vị trưởng lão này một chút hay không?

Mặc dù tu vi của đệ tử nông cạn, đan đạo chưa đủ nhưng dù sao Hùng Tâm đan cũng là do đệ tử luyện chế, có lẽ có thể nhìn ra chút gì.”

Vạn Quân Lâm trưởng lão mở miệng nói: “Để cho Trường Thọ nhìn xem sao.”

Các trưởng lão khác lập tức nhường ra một cái đường. Lý Trường Thọ vái chào một cái rồi lách qua bên cạnh các vị trưởng lão.

——Chú ý cẩn thận là thứ nhất, cấp bậc lễ nghĩa cũng nên như thế.

Lý Trường Thọ vẫn chưa hiển lộ tiên lực mà dùng một tay đặt lên cánh một tay của vị trưởng lão đang mê man, tĩnh tâm cảm nhận.

Rất nhanh đáy lòng Lý Trường Thọ đã có đắn đo, quay đầu nhìn về phía Tửu Ô

“Sư bá, tại lúc hiến đan có dặn dò qua trong lúc dùng Hùng Tâm đan trong ba ngày không thể dùng đan dược dược tính gần khác không?”

Tửu Ô lập tức gật đầu đáp: “Những hạng mục công sư điệt ngươi dặn dò qua, một cái ta cũng chưa từng quên.”

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Còn nhờ mấy vị trưởng lão làm chứng, lại hỗ trợ điều tra trữ vật pháp bảo của vị trưởng lão này một chút xem có giữ lại Hùng Tâm đan không.”

Không đợi mấy người khác mở miệng, Vạn Lâm Quân trưởng lão đã cất bước về phía trước, nói: “Để ta.”

Mấy vị trưởng lão khác đành phải nuốt xuống những lời đã đến khoé miệng.

Mặt lạnh phong bá, online doạ người.

Mặc dù điều trữ vật pháp bảo bên người có chút thất lễ. Hơn nữa cưỡng ép mở trữ vật pháp bảo của đối phương có lẽ sẽ tổn hại xấu đến cấm chế.

Nhưng Lý Trường Thọ biết phải đem sự việc giải thích rõ ràng vào lúc này, miễn cho bản thân không hiểu rõ sao lại cõng nồi.

Rất nhanh Vạn Lâm Quân trưởng lão cởi bỏ cấm chế trữ vật pháp bảo của đối phương, tìm tòi trong đó một hồi, lấy ra một bình ngọc, đổ từ trong đó ra ba viên đan dược màu lam nhạt.

Lý Trường Thọ tiện tay hút tới một viên, bóp trên đầu ngón tay. Sau đó lắc lức đầu lui lại hai bước, vẫn chưa nhiều lời.

Mấy vị trưởng lão khác lập tức hướng về phía trước, xem xét dược tính của hai viên đan dược còn lại. Suy đoán đan được này sẽ có ‘biểu hiện’ cỡ nào, rất nhanh sắc mặt đã hơi đổi...

“Đây là đan ai luyện chế?”

“Nhìn như không khác Hùng Tâm đan chút nào nhưng Hùng Tâm đan được Trường Thọ sư điệt luyện chế có dược tính bình thản công chính. Hai viên đan dược này sao lại lộ ra chút tà ma?”

Vạn Lâm Quân trưởng lão hừ lạnh một tiếng lập tức muốn ra tay làm vị trưởng lão đang trong cơn mê tỉnh lại.

Thật vất vả hắn mới có một hậu bối vừa ý, cuối cùng lại bị người như thế vu hãm!

“Trưởng lão!”

Lý Trường Thọ vội vàng kêu lên: “Trưởng lão đừng vội!”

Giọng Vạn trưởng lão bình tĩnh nói: “Chuyện này sao lại không vội được? Người luyện đan lung tung, hại ngươi nặng, còn vô duyên vô cớ làm tổn hại thanh danh của ngươi.”

Tiếng Lý Trường Thọ cười khổ, bí mật quan sát biểu cảm của mấy vị trưởng lão ở đây, thở dài:

“Việc này thật sự không nên lộ ra.

Người luyện chế đan này, tất cả vì tiền bối trong môn phái cũng là bởi vì đệ tử tu vi quá nhỏ bé, sản xuất quá ít Hùng Tâm đan cho nên mới có tiền bối phân tích phương pháp luyện đan, tự đi luyện chế.

Đệ tử chưa hề nghĩ tới, dùng Hùng Tâm đan cầu lợi đồ danh, vốn là chỉ tặng cho Tửu Ô sư bá, giúp Tửu Ô sư bá hùng tâm tráng chí.

Sau vì các vị trưởng lão có chút cần, trái lại Tửu Ô sư bá dâng Hùng Tâm đan lên.

Kỳ thật đệ tử cũng hao tốn không ít tâm tư sức lực lên đan dược này đến mức ngày bình thường lạnh nhạt với tu hành nhưng đan dược này quả thực không dễ dàng luyện chế.

Sở dĩ nguồn gốc của việc này vẫn là từ trên người đệ tử.”

Vạn Lâm Quân trưởng lão nhướng mày, vừa muốn nói chuyện, Lý Trường Thọ lại nói:

“Sau này đệ tử sẽ cùng Tửu Ô hiến Hùng Tâm đan cho Bách Phàm điện, sau này điều phối trong môn phái.

Còn nhờ các vị trưởng lão hỗ trợ, âm thầm nói cho trưởng lão muốn Hùng Tâm đan khác sau này chớ nên tìm Tửu Ô sư bá mà trực tiếp đến bên trong Bách Phàm điện.

Trong lò của đệ tử còn có đan dược, xin được cáo lui trước.”

Nói xong Lý Trường Thọ vái chào, đi về phía bên ngoài điện.

Lúc này mấy vị trưởng lão mới hồi phục tinh thần, vội vàng gọi lại:

“Trường Thọ, ngươi chớ để việc này làm cho tức giận, chúng ta chắc chắn sẽ cho ngươi một cái công đạo.”

“Trường Thọ, đan dược này vẫn là đừng để ở Bách Phàm điện...”

Nhưng Lý Trường Thọ cũng không quay đầu lại.

Kết hợp với tình cảnh này, biểu hiện một người ‘đan nghệ thanh niên’ cao ngạo và ngạo khí.

“Hừ!”

Đồng trượng trong tay Vạn Lâm Quân trưởng lão nện xuống mặt đất, mấy vị trưởng lão khác khẽ run.

“Sống hơn vài vạn năm còn không bằng một tên tiểu bối!

Nếu để ta biết là ai luyện chế ra đan dược giả hại người như vậy, nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!”

. . .

Phía khác Lý Trường Thọ lấy mây bay ra khỏi Đan Đỉnh Phong, Tửu Ô vội vàng đuổi theo phía sau.

Nhưng Tửu Ô còn chưa mở miệng nói chuyện, Lý Trường Thọ đã thấp giọng nói: “Tửu Ô sư bá, ta nhớ rằng Đan Đỉnh Phong có vị chấp sự nội môn, tên là Liễu Phi Tiên...”

“Không sai, làm sao vậy?”

“Sư bá, ghé lỗ tai tới đây...”

Lý Trường Thọ xoay người cúi người, thì thầm mấy câu bên tai Tửu Ô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.