Chương trước
Chương sau
Sau đó hắn âm thầm nhìn bức tranh đã treo lên, hình như đằng sau bức vẽ có đặt một cái túi thơm, để Linh Nga dùng linh thức kiểm tra thì lại giống....

Lát sau, Lý Trường Thọ hỏi: "Thế nào?"

"Cái gì, thế nào là sao?" Linh Nga yếu ớt nháy mắt mấy cái.

Lý Trường Thọ nói: "Có phải trong lòng muội xuất hiện vài hình ảnh không?"

"Gì cơ?" Linh Nga nghẹo đầu sang một bên: "Giống như đấy là bức họa, phải xuất hiện... hình ảnh gì?"

Lý Trường Thọ nhướn mày, nói: "Muội thăm dò tiếp đi."

"Được." Linh Nga khôn khéo đáp ứng, dứt khoát ngồi xếp bằng, dùng linh thức thăm dò bức họa tiếp.

Lý Trường Thọ tỉ mỉ cảm ứng, đúng là Linh Nga không có bất kì biến hóa nào.

"Chuyện này không đúng." Lý Trường Thọ thu bức họa lại, cầm túi thơm trong tay, sau đó mở túi thơm đặt lên cánh cửa đóng kín, phong bế đan dược bên trong...

Lúc này nghe thấy Linh Nga kêu nhẹ một tiếng, mặt nàng đỏ bừng, nhẹ thở từng hơi một, cắn môi nói: "Sư huynh..."

Lý Trường Thọ nhanh chóng che túi thơm lại, tiện tay lấy một viên thanh tâm đan, sau đó bóp nát thành bụi, biến dược tính thành sương mù đưa tới trước mũi Linh Nga.

Một lát sau...

Linh Nga thở phào nhẹ nhõm, hơi khiếp sợ nhìn Lý Trường Thọ, nhưng gương mặt nàng chậm rãi ửng đỏ, ấp úng nói:

"Vừa rồi sư huynh làm cái gì vậy?'

Nếu huynh... nếu... thật ra cũng không cần dùng thủ đoạn như vậy...

Chỉ cần nói một tiếng..."

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: "Tu hành cho tốt, đừng có nghĩ bậy, huynh chỉ đang thử làm thí nghiệm hạ đan dược như vậy cho sư phụ."

Sau đó Lý Trường Thọ mang theo khuôn mặt nghi ngờ cúi đầu ra ngoài.

Đan dược này không có tác dụng với người có lòng sao?

Vậy lần trước hắn thả hùng tâm đan vào rượu của Ô sư bá, sau đó để sư bá thấy người đẹp trong bức họa, phía sau cũng có viên đan dược, nhưng vì sao Ô sư bá uống rượu xong lại...

Là do dược tính, hay là do chính bản thân Ô sư bá....

Xít---

Không được, không được.

"Sư huynh!"

Linh Nga đuổi theo sư huynh ra ngoài, đỡ khung cửa đứng tại chỗ gọi:

"Có muốn muội lấy vật kia hay không, huynh dùng linh thức thử một chút nhé!

Tự mình kiểm tra mới biết hiệu quả ~"

Lý Trường Thọ dừng chân một lát, giơ tay lên phất mấy cái rồi ngự mây bay về phòng luyện đan.

"Hừ! Biết thừa là do huynh không dám, chỉ biết có vậy."

Linh Nga hừ một tiếng, trợn mắt một cái, nhẹ xoay gót chân trở lại lầu các của bản thân.

Nhưng lúc này, Lý Trường Thọ bắt đầu suy nghĩ làm sao để cải tiến được hai loại đan dược.

Tiên thức độc đan, thứ này được hắn coi như trưởng lão đi đầu, Lý Trường Thọ đứng dưới cây đại thụ to lớn, nhìn một cành cây vươn ra...

Hắn đã tạo ra hai loại đan dược tiên thức, hao phí một đống tiền tài bảo vật lớn nhưng hiệu quả lại không dễ thấy, kho lá bài tẩy của hắn cũng được mở rộng hơn một chút.

Lý Trường Thọ trực tiếp thu đan dược vào, là loại linh đan có thể phản lại linh thức truy tìm chính thống, còn gọi là Phản tra đan, là đan dược mà Lý Trường Thọ không định đưa cho bất kì người nào.

Nếu loại đan này truyền ra bên ngoài, không biết một ngày nào đó có bị dùng trên chính người hắn hay không.

Loại tiên đan thứ hai bị hắn gọi là Tâm Hỏa Thiêu.

Lý Trường Thọ lất yêu thuật mị hoặc là chất dẫn, lấy tinh thạch, tình rượu làm nguyên liệu, thử mấy trăm lần trong mấy tháng, trong một lần tình cờ đã tìm được toa thuốc chính xác.

Độc đan của trưởng lão Vạn Lâm Quân, thật ra có thể mượn < Bích tinh thử thần trùng> là có thể thông qua tiên thức phá hỏng nguyên thần của người dò xét.

Lý Trường Thọ tạo ra Tâm Hỏa Thiêu chính là đổi < Bích tinh thử thần trùng> thành tình côt, cũng mượn một chút phương phát mị hoặc.

Tiện đường nhắc tới, Lý Trường Thọ vì nghiên cứu phương thuật mị hoặc còn cố ý cậy việc được sư phụ cho phép, dùng hình dạng của sư phụ âm thâm đi tìm mạch đất trong trung tâm trận của chân tiên cảnh tiên hồ.

Hắn quan sát tổng thể mấy lẫn, cũng khôn khéo hóa giải được yêu hồ và mảnh ngọc nhỏ của mình.

Còn quá trình...

Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là lập được lời thề.

Sau đó lại mất hai tháng điều chỉnh dược tính của tâm hỏa, Lý Trường Thọ lấy một người giấy đạo nhân, một viên Phản tra đan, cùng đặc trong một túi thơm đã được xử lí đặc thù.

Sau này chỉ cần sư phụ treo túi thơm bên người, đi lại khắp nơi.

Nếu gặp phải tiên thức thăm dò, Lý Trường Thọ sẽ phán đoán thực lực đối phương thông qua người giấy, nếu cảm thấy đối phương không tệ sẽ mở tâm hỏa đốt cấm chế.

Nhất định sư bá muồn đi tìm người chuyển thế.

Nhưng để sư phụ sớm thoát khỏi tự bế, lấy được sự cho phép từ nữ sĩ luyện khí, nhất định sư phụ có thể kiếm được không ít tinh thần.

Làm một người đồ đệ cũng chỉ có thể giúp sư phụ được tới bước này.

Lý Trường Thọ sửa sang lại túi thơm, đi tới nhà tranh của sư phụ.

Liếc mắt nhìn vòng linh thú cùng ba đạo thân ảnh xinh đẹp đang bận rộn, Lý Trường Thọ không khỏi mỉm cười.

Chỉ là, Lý Trường Thọ còn chưa kịp bay tới nhà tranh, trong lòng đột nhiên toát tới linh cảm.

Bấm đốt ngón tay tính toán, Động Mộc Công lại đang ở miếu Hải Thần...

Lại nói, bây giờ hắn có... có... ho khan, sáu nghìn sáu trắm chín mươi hai thân miếu, tại sao Đông Mộc Công lại chỉ đi tới ngôi miếu đó?

Sao không đi tới những ngôi miếu kín đáo khác?

Trộm lông dê chỉ dựa vào một con dê-- sớm muộn gì cũng bị người chú ý.

Lý Trường Thọ thầm mắng trong lòng một tiếng, quyết định sau này phải nhắc nhở Đông Mộc Công một tiếng, để sau này hắn có đi trốn cũng nhớ xóa dấu vết.

Quay đằng vân lại, trở lại nhà tranh của mình.

Đồng thời toàn tâm toàn ý chia làm ba phần, mượn người giấu quan sát, ở bên phía Bắc Châu vẫn đang tìm kiếm lão gia tử Vạn Lâm QUân, phát hiện lão gia tử không có gì đáng lo mới khởi động người giấy ở miếu Hải Thần...

Lý Trường Thọ vạn lần không ngờ rằng, đời sau của Thuần Dương tán nhân phong lưu đa tình, lại chôn quả xuống vào lúc này……

Lần này, Đông Mộc Công đến đây, chỉ để bày tỏ lòng biết ơn với Lý Trường Thọ.

Hai người vừa chạm mặt ở trong Sơn Thủy linh đồ, Đông Mộc Công thở mạnh một trận:

“Bệ hạ! Bệ hạ hắn, hắn…

Cười với ta!”

Lý Trường Thọ hơi hạ tâm, còn cho là một trong những cái đùi lớn của bản thân sau này, đột nhiên xảy ra biến cố gì.

Sau đó, Đông Mộc Công thở dài thở ngắn một lúc, tự nói ra bản thân đã khó khăn thế nào suốt vài vạn năm trước.

Hắn vốn là đi theo sau một vị tiên trường sinh bình thường, ở thời kỳ cuối của cuộc đại chiến Vu Yêu, lúc Nhân tộc quật khởi, vào sinh ra tử vì Nhân tộc, lập được công lao không nhỏ, có được không ít công đức, lúc này được Thánh Nhân chọn trúng, trở thành Đông Vương Công của Thiên đình mới lập.

Ngọc Đế là một đồng tử * lúc trước mặt Đạo Tổ, gọi mấy vị Thánh Nhân là sư huynh, chưa từng hiển lộ ra tu vi của bản thân.

*đồng tử: trẻ con dưới 15 tuổi

Hắn có mấy cái mạng, dám tranh quyền với Ngọc Đế?

Lâu như vậy, Đông Mộc Công vẫn luôn cẩn trọng, như giẫm trên băng mỏng, không có ngày nào được ngủ an giấc…

Mặc dù cũng không cần ngủ.

Vài ngày trước, Đông Mộc Công vội vàng thành hôn cùng một vị tiên nữ quen biết mình từ lâu, xin Ngọc Đế ban cho một bức tranh chữ.

“Ngọc Đế bệ hạ cười, lại là cởi mở như vậy, thông thấu như vậy…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.