Chiếc cổ trắng nõn thon dài của Linh Nga có chút cứng ngắc, yếu ớt quay đầu nhìn về phía sư huynh nhà mình, đã thấy vẻ mặt sư huynh đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy tán thưởng...
Biểu hiện giống y như đúc những người ở chung quanh!
Chuyện này...
Xong rồi, xong rồi...
...
Vào thời khắc này, Linh Nga đều cuống đến phát khóc, lâm tràng lại xui xẻo đột phá như vậy, như thế nào hết lần này tới lần khác lại phát sinh trên người nàng vậy!
"Sư muội! Tại sao muội lại đột phá nhiều cảnh giới như vậy!"
Lý Trường Thọ tràn đầy khiếp sợ nói một câu, chung quanh các sư huynh, sư tỷ, cũng phát ra từng tiếng cảm khái.
"Một lần đột phá lục cấp?"
"Đây là tư chất thần tiên nào chứ? Độ Tiên môn chúng ta lại sắp ra một kỳ tài trong tu đạo sao?"
"Người với người nên chết, đạo với đạo nên phế."
Linh Nga không nhịn được nâng trán, phía dưới hai vị chấp sự đứng giữa trường, vào lúc này cũng không thúc giục, đồng loạt tán thưởng nhìn về phía này.
Vào lúc này, chỉ nghe Lý Trường Thọ truyền thanh nói với nàng câu: "Đừng làm vẻ mặt như khóc tang như thế, hiện tại phải nên biểu hiện vẻ mặt bình tĩnh, đáy lòng mừng rỡ, lại không muốn để cho người khác nhìn ra muội đang vui vẻ.
Không cần lo lắng, vi huynh hiểu rất rõ.
Sau khi trở về, cũng chính là chép Ổn Tự kinh ba ngàn sáu trăm lần."
Khóe miệng Linh Nga khẽ co quắp mấy lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293369/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.