Một trận đại chiến luyện khí sĩ Quy Đạo cảnh đúng quy đúng củ.
Một trận tranh giành cướp động tiên miêu.
Khi thanh kiếm kia cách cổ Lý Trường Thọ còn nửa tấc, Lý Trường Thọ đã 'Hao hết pháp lực', chán nản vứt Lang Nha Bổng ở trong tay xuống, thở dài:
"Ta thua."
Mà ở trước mặt hắn lúc này núi Đô Lâm tiên miêu Lưu Tư Triết toàn thân khí tức run rẩy, trong ánh mắt khó tránh khỏi lộ ra một tia tiếc hận.
Thắng hiểm thật sự là thắng hiểm.
Tiếc bại, đó đơn giản là kỹ thuật diễn xuất của Lý Trường Thọ coi như qua ải.
Lưu Tư Triết thu hồi trường kiếm, có chút muốn nói lại thôi.
"Sư huynh vì sao ngươi không độn thổ..."
Lý Trường Thọ liếc nhìn dưới eo Lưu Tư Triết, áo giáp và bảo y tản ra bảo quang nồng đậm, cười khổ nói: "Sư đệ đã có đáp án chu toàn, cần gì phải hỏi câu này."
Lưu Tư Triết mặt lộ vẻ mặt giật mình, mặc dù trong lòng cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng trong lúc nhất thời, lại cảm thấy Lý Trường Thọ nói lời này vô cùng có lý.
Ngay sau đó không đợi Lưu Tư Triết kịp phản ứng...
Lý Trường Thọ khẽ thở dài chắp tay một cái với Lưu Tư Triết, cưỡi mây bay về phía chỗ ngồi của mình.
Để phù hợp với tình huống pháp lực hao hết của mình lúc này, mây trắng dưới chân Lý Trường Thọ cũng trở nên mỏng manh hơn, bay ở trên đường cũng không quên đưa tay ăn một viên tiên đan khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293359/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.