Chương trước
Chương sau
Tới gần cuộc thi đấu của tiên môn đệ tử, Lý Trường Thọ ngồi trong Tiểu Quỳnh phong cũng có thể cảm nhận rất rõ, trong môn phái trong có một mạch nước ngầm đang cuộn trào.

"Cát trưởng lão, Hùng Tâm đan của ngươi còn thừa không?"

"Ồ, Tiểu Ngũ cho tôi ba viên, sau khi sử dụng quả thực không tệ, giống như vừa tìm được phần rung động năm đó..."

"Thứ này thật sự không tệ, trước đây chúng ta cũng thử qua không ít linh đan diệu dược, chỉ có thứ này khiến ngươi và ta cô quạnh chi đạo tâm, lại nổi lên gợn sóng năm đó."

"Không tệ, không tệ, bên trong có một vị dược liệu, ngược lại cực kì hiếm thấy, bần đạo suy nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn không lĩnh hội thấu."

"Không thể không nói, tiểu đệ tử luyện chế ra đan dược này là một nhân tài..."

"Những đệ tử thế này nhất định phải giữ lại trong môn phái, bồi dưỡng trọng điểm mới được..."

Đây là đoạn đối thoại của hai vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh nào đó ở trên mây, đã được Phong Ngữ chú của Lý Trường Thọ ngẫu nhiên bắt được.

Vị dược liệu nhìn không thấu kia có lẽ chính là tình thạch “Thiên môn” khá tương đối đi...

Lúc đầu Lý Trường Thọ chỉ cần cho phương pháp luyện đan này đi, có lẽ chuyện này sẽ không có quá nhiều liên lụy với mình.

Nhưng loại Hùng Tâm đan này không chỉ là dùng để khơi gợi lên nhiệt tình trong cuộc sống luyện khí sĩ lão niên; nếu có người cầm cái này đi làm chuyện ác, hắn cũng sẽ tiếp nhận một tia nhân quả.

Đan dược này khác với rượu Độc Long.

Rượu Độc Long chính là để bổ sung nguyên khí, dương khí cho đạo thân, dùng phản ứng của đạo khu để ảnh hưởng đến hành vi của bản thân.

Nhưng Hùng Tâm đan này lại trực tiếp tác dụng vào tâm cảnh.

Hiện nay phải thông qua Tửu Ô sư bá, không chế hướng đi của những đan dược này, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Thủ pháp luyện chế đan dược này cũng không tính là phức tạp, ngưỡng cửa luyện chế cũng không tính là cao, điểm khó chính là một viên “tình thạch” kia.

Như thế, cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi về phương diện có liên quan đến tu vi Lý Trường Thọ.

Tối đa cũng chính là cảm khái xong, tiểu đệ tử đầu óc lanh lợi, phát triển cả hai con đường trận pháp và đan dược...

Ban đầu cách cuộc thi đấu tiên môn còn nửa tháng, vị đệ tử trẻ tuổi Lý Trường Thọ cũng nên chuẩn bị đấu pháp đồng môn sau này.

Mặc dù vô dụng, nhưng như vậy mới hợp tình hợp lý.

Nhưng bây giờ...

"Thi đấu cái gì chứ?

Ngươi thi đấu trong môn phái lấy được nhiều lợi ích, hay luyện chế ra Hùng Tâm đan sẽ có được nhiều lợi ích hơn?

Trường Thọ à, không phải ngươi đang bán đan dược, ngươi là vì sự hài hòa và ổn định trong môn phái Độ Tiên môn chúng ta mà làm ra một cống hiến kiệt xuất!

Độc tình có phải không?

Bản sư bá sẽ đi mang tới cho ngươi 180 đôi, ngươi cứ chờ là được!"

Tửu Ô sư bá để lại những lời này, liền vội vàng ra khỏi tiên môn, tiến đến phường trấn tìm kiếm tung tích độc tình.

Lý Trường Thọ cũng căn dặn ông ấy một tiếng, Hùng Tâm đan này được xem là bí mật không được lưu truyền trong Tiểu Quỳnh phong, không thể nói chuyện độc tình, tình thạch ra bên ngoài, đương nhiên Tửu Ô đáp ứng ngay.

Có sự ràng buộc lời thề đại đạo lúc trước, Tửu Ô cũng sẽ không lấy quãng đời còn lại của mình để nói đùa.

Tửu Ô ra ngoài sáu ngày, quả thật mang đến ba cặp độc tình, lén lút đưa cho Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ cũng không mập mờ.

Ngay trước mặt Tửu Ô, Lý Trường Thọ cho độc tình vào cố linh độc thảo, hóa thành tình thạch, điều chế ra nước thuốc bí chế để chuẩn bị luyện Hùng Tâm đan, đóng kín để trong phòng đan này...

Nhưng nhóm Hùng Tâm đan tiếp theo, ít nhất cũng phải bảy bảy bốn chín ngày sau mới có thể luyện chế.

Nếu đã có tình thạch mới, Lý Trường Thọ cũng đưa hàng tồn còn lại của mình... lấy hai phần ba mang ra ngoài.

Vẫn nên giữ lại cho mình một ít, chuẩn bị bất kỳ tình huống nào.

"Sư bá, ta có một ý tưởng."

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, chậm rãi nói:

"Hùng Tâm đan này sau này kính mong sư bá hao tâm tổn trí nhiều hơn.

Mỗi một viên thuốc được đưa đi cần phải làm tốt ghi chép, cho dù là trưởng lão cầm đi qua lại, tặng lễ, cũng phải hỏi rõ mang đi nơi nào mới được.

Thứ này có thể dùng để kích thích đạo tâm, nhưng cũng có thể làm điều ác, vẫn nên cẩn thận nhiều hơn mới được.

Đệ tử cũng không thể để sư bá làm không công, lợi ích từ các trưởng lão, sư bá và ta chia đôi, thế nào?"

Tửu Ô cười nói: "Ngươi cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cũng không biết là sợ cái gì! Đừng nên chia đôi, điều này quá bất công với ngươi."

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:

"Đệ tử là cung cấp Hùng Tâm đan, sư bá muốn lấy đi cho các vị trưởng lão, hai khâu này đều quan trọng như nhau.

Chi phí này cũng tính trên cặp độc tình, mà sư bá lại cung cấp nguyên liệu luyện đan.

Đúng như trước đây sư bá đã nói, chúng ta cũng không phải đang mua bán đan dược, mà đây chính là việc làm nhân tình, các vị trưởng lão ban thưởng có nhiều có ít, về tình về lý, sẽ được chia năm phần.

Sư bá, đừng khách khí với ta."

"Cái này..."

Tửu Ô hơi trầm ngâm, nhìn thấy đôi mắt chân thành của Lý Trường Thọ thì cũng chỉ gật đầu đáp ứng.

Lý Trường Thọ lại dặn dò mấy câu, để lúc Tửu Ô làm “hiến đan” không cần nhắc đến quá nhiều tin tức có liên quan hệ người luyện đan như hắn, cũng đưa một phương thức luyện đan cho Tửu Ô.

Mặc dù Tửu Ô cảm thấy, mình bị một sư điệt chiếu cố như thế, ít nhiều cũng có chút không quá thoải mái.

Nhưng...

Vị “tổng đại lý Hùng Tâm đan cho Độ Tiên môn” cũng hết sức cảm động.

Thế là lại một nhóm Hùng Tâm đan bị Tửu Ô “phát tán” ra ngoài, truyền đến tay các vị trưởng lão có đạo lữ trong môn phái.

Điều này đã dẫn đến một hiện tượng có chút dị thường.

Mấy ngày sau, cuộc thi đấu trong môn phái khai mạc, nhóm trưởng lão Thiên Tiên, các trưởng lão ngoại vụ Chân Tiên trong môn phái, hơn phân nửa đều tụ tập trên mây trong không trung.

Vốn dĩ có mấy chục trên trăm vị lão giả tóc trắng xoá, khuôn mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt.

Hôm nay cũng xuất hiện một nhóm nam tiên thanh niên, trung niên, và một số nữ tiên có hoa nhường nguyệt thẹn, mềm mại động lòng người...

Các đệ tử mở rộng tầm mắt hơn, cũng để cho Chưởng môn Độ Tiên môn hiện thân sau đó suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm sơn môn.

...

Trước nửa ngày khi cuộc thi đấu chính thức khai mạc.

Cuối cùng Tề Nguyên lão đạo cũng đi ra khỏi nhà cỏ của mình, nhìn hai ái đồ nhà mình sắp “xuất chinh”, trong đôi mắt già nua tràn đầy cảm khái.

Hắn nhìn hai đồ nhi chậm rãi lớn lên, lập tức muốn đưa bọn họ đi “Phá Thiên phong để thi”, đáy lòng Tề Nguyên cũng nổi lên một chút gợn sóng.

Nhưng Tề Nguyên cẩn thận nhìn lên, lại phát hiện có chút không đúng lắm.

Đại đồ đệ Lý Trường Thọ đương nhiên vẫn như ngày thường, mặc một bộ trường bào bình thường, khí chất bản thân cũng không điểm nào nổi bật, để cho người khác liếc mắt nhìn sẽ theo bản năng xem nhẹ.

Còn tiểu đồ đệ Linh Nga thì ngược lại, hôm nay có chút khác biệt.

Nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng ấm, chiếc váy dài này có kiểu dáng bình thường, nhưng được cắt may tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường, trọng điểm là trên đó lưu chuyển không ít tiên quang, giống như tiên bảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.