Chương trước
Chương sau
Thì một bên mấy đại thần bỗng đột nhiên lật mắt trắng, thân hình chậm rãi nằm vật xuống, ngổn ngang trên đất.

Lão Thôn trưởng lập tức giật mình.

Tiếng nói của Lý Trường Thọ chui vào trong tai lão Thôn trưởng: "Bản tọa lấy hồn phách của bọn họ chịu phạt mấy ngày, mấy ngày sau bọn họ tự sẽ tỉnh dậy.

Đến lúc đó ngươi có thể hỏi họ hỏi một chút, có chăng nhớ rõ cái gì."

—— Thực ra chính là ít Nhuyễn Tiên tán, Lý Trường Thọ cho thêm lượng nhiều hơn chút.

Lão Thôn trưởng run run mấy lần, hầu kết run rẩy, còn truyền âm Lý Trường Thọ không ngừng nhập vào trong tai hắn, lại như ma âm…

"Thật sự tưởng rằng, trên người các ngươi có mấy phần huyết mạch Vu tộc, bản tọa liền không thể làm gì được các ngươi sao?

Chỉ là nể tình cùng tổ tiên các ngươi có tình cũ, nên chuyện ngươi mượn danh nghĩa của ta vơ vét của cải, vẫn luôn mặc kệ không hỏi.

Tổ tiên ngươi có truyền xuống răn dạy, nghiêm lệnh các ngươi không được ra ngoài qua lại nhiều, ở trong xó xỉnh tham sống sợ chết hay không?

Còn có truyền xuống răn dạy, bảo các ngươi không thể cưới nhiều nữ tử bên ngoài trại, nữ tử có thể chiêu tế mà không thể gả ra ngoài hay không?

Có răn dạy đặc biệt đối với nhất trại chi chủ mỗi đời, bảo các ngươi bổn phận làm người, không thể gây sự hay không?

Mà ngươi, những năm này, lại làm cái gì?"

Toàn thân lão Thôn trưởng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ thể run rẩy lợi hại, trong đôi mắt, tròng mắt như tan rã.

Hải thần thật, thật…

Mỗi một câu ‘có hay không’, đều tựa như gánh nặng ngàn cân đặt ở trên lưng lão Thôn trưởng, làm lão không ngừng bị đè thấp xuống, không ngừng bị đè thấp xuống.

Tiếng nói đó lần nữa xuất hiện ở đáy lòng hắn:

"Hùng trại các ngươi, còn muốn tiếp tục tồn tại ư?

Nếu không muốn, ta xóa sổ các ngươi là được, miễn để các ngươi bôi đen tổ tiên."

"Muốn, muốn!"

Lão Thôn trưởng vội vàng hô to, ngẩng đầu nhìn tượng thần, lại đúng lúc nhìn thấy, hư ảnh tượng thần đứng trên giảng kinh;

Người phía sau, cũng rũ hai mắt xuống thật thất, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Một cái chớp mắt, phảng phất như tượng thần sống lại, trong cặp ánh mắt kia tràn đầy lãnh ý.

Lão Thôn trưởng chung quy cũng chỉ là 'Phàm nhân', phòng tuyến của đáy lòng giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ, hắn nằm rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa…

"Hải thần ngài xử phạt ta, xử phạt ta là được!

Là ta tham tài, là ta tham tài!

Chủ ý này là do ta ra, người trong trại ta đều là nghe theo ta!"

"Đã như vậy, hồn phách đó của ngươi, cũng tới chịu phạt mấy ngày đi."

Lý Trường Thọ lại hừ lạnh một tiếng, một tia thuốc mê chui vào chóp mũi lão Thôn trưởng, lão nhân kia trong nháy mắt ngã nhào xuống đất.

Vừa vặn, vừa mới nói hết giáo nghĩa của 'Hải thần', thân ảnh phía trên tượng thần chậm rãi tiêu tán.

Tia truyền âm chui vào lòng những người Hùng trại còn lại.

"Khánh điển tiếp tục, giữ gìn tốt trật tự nơi đây, chớ để có người bị thương.

Đại tế ti tham tài đã lâu, nhưng may mà vẫn chưa tạo thành sai lầm lớn.

Hôm nay bản tọa trừng trị, dẫn hồn phách hắn về chịu phạt, mấy ngày hắn sau sẽ tỉnh lại.

Đã tôn lên bản Hải thần, thì các ngươi sau này cũng nên tạo hóa cho chúng sinh, ngộ ra những lý lẽ ngu muội, chớ có làm chuyện dơ bẩn cẩu thả, gánh vác trách nhiệm thần sứ trên vai, bảo vệ các vị giáo chúng cẩn thận!"

Thanh âm này dần dần nhỏ đi, liên đới quang mang trên tượng thần cũng đồng thời tiêu tán…

Đám tráng hán Hùng trại toàn thân run lên, nhìn về Đại tế ti cùng đại thần sứ bảy đứng tám nằm xiêu vẹo phía dưới chân tượng thần, nhất thời không dám bước lên trước.

Quả nhiên, Thôn trưởng tham tài quá phận, bị Hải thần trừng phạt…

Không ít giáo chúng thấy thế, cũng nhao nhao reo hò, cao tụng Hải thần anh danh.

Khánh điển Hải thần tiếp tục tiến hành, bọn giáo chúng với sự kích động chưa từng có, thay phiên hướng về phía trước dâng hương, cầu phúc cho Hải thần.

Lý Trường Thọ bấm ngón tay tính toán, hương hỏa công đức của mình...

Đang nhanh chóng tăng vọt.



Ngao Ất xếp bằng trên đất trống trong rừng, lẳng lặng suy nghĩ, vừa nghe được giáo nghĩa của Hải Thần giáo, đáy lòng lại thêm mấy phần khâm phục với 'Trường Thọ huynh'.

Cách đó không xa, tộc mười mấy vạn người tiếp tục chúc mừng, Ngao Ất nhìn chăm chú mây mù công đức từ nơi đó bay lên, trong ánh mắt lộ ra một chút sự ghen tị.

Đã có lúc, Long tộc từng như vậy…

"Ất huynh?"

Bên cạnh truyền đến tiếng người, Ngao Ất liền vội vàng đứng lên nhìn, đã thấy một đạo giả trung niên dạo bước mà tới.

Đạo nhân cười cười, niệm câu thi từ từng đọc qua vào lần trước khi hai người gặp mặt, Ngao Ất cũng nhìn ra chướng nhãn pháp hắn thi triển trên người, lập tức rõ ràng.

Ngao Ất cẩn thận cảm ứng, đạo nhân này vẫn là Phản Hư cảnh bát giai tu vi, thân phận thì chắc chắn không thể nghi ngờ.

—— Đệ tử Nhân giáo Độ Tiên môn, Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ hành lễ nói: "Làm Ất huynh chê cười rồi."

"Trường Thọ huynh nói quá lời, " Ngao Ất ôm quyền hành lễ, cùng Lý Trường Thọ dạo bước.

Còn Lý Trường Thọ lúc này đã quan sát được phản ứng của Ngao Ất, cho ra kết luận, biết được tiếp theo mình nên chọn 'Bước thứ ba' nào.

Lý Trường Thọ nhìn Ngao Ất, bố trí quanh thân hai người một tầng kết giới cách âm đơn giản, nghiêm mặt nói, "Ất huynh cảm thấy, Nam Hải thần giáo này như thế nào?"

Ngao Ất chậm rãi gật đầu, nói: "Giáo nghĩa dạy người làm việc thiện, cũng không phải là giáo phái đơn thuần cướp đoạt hương hỏa, ý nghĩa phi phàm."

Lý Trường Thọ cười cười, tựa hồ đã sớm có đoán trước về câu trả lời của hắn.

Ngao Ất không nhịn được hạ giọng hỏi: "Trường Thọ huynh, ngươi có phải đã nhìn thấu được thực chất?

Hải thần thần giáo này, rốt cuộc là…"

Lý Trường Thọ lập tức lắc đầu, chỉ lên phía trên, vừa chỉ miệng của mình, vừa chỉ dưới mặt đất.

Ngao Ất cái hiểu cái không, hốt hoảng, lập tức rõ ràng.

'Quả nhiên là như mình đã nghĩ, Trường Thọ huynh chỉ là người bị đẩy lên trước sân khấu, là cao thủ Nhân giáo đang thu thập hương hỏa công đức.'

Lý Trường Thọ lại cười cười, thở dài: "Vừa rồi những thần sứ kia, đã tổn thương tiên binh của Long cung, đáy lòng ta cũng rất bối rối."

Ngao Ất sững sờ, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó.

'Không chỉ là cao thủ Nhân giáo, phía sau còn có Vu tộc tính toán!'

Hải thần nào đó: Ta chưa có nói gì nha.

Ngao Ất lập tức cười nói: "Yên tâm, đây chỉ là việc nhỏ, sau ta căn dặn họ một câu là xong."

Ngao ngửa đầu nhìn 'Lý Trường Thọ' bên cạnh, đáy lòng cảm khái không thôi.

"Trường Thọ huynh vừa rồi hỏi ta, có thể biết nỗi khổ của Long tộc, nhưng Trường Thọ huynh biết bao nhiêu?"

Lý Trường Thọ thở dài:

"Ngoại vô cận ưu, khước hữu cổ họa, túy sinh mộng tử, hải nhãn nan xanh.

(Nôm na: ngoài không lo gần thì lo, lại có họa từ xưa, say sinh giấc mộng chết chóc, Hải nhãn khó mà chống đỡ.)

Ất huynh, ta biết đại khái ngươi đã làm cái gì, nhưng chỉ là dựa vào một mình ngươi, rất khó thay đổi cục diện này."

Lý Trường Thọ nói một hồi, bí mật quan sát ánh mắt của Ngao Ất.

Vừa rồi, hắn dùng một loạt thủ pháp lừa dối, chẳng hạn như [Cố ý để trống], [Có sự ám chỉ], [Tùy ngươi suy nghĩ], [Từng bước vào bẫy]…

Nhưng cảnh giới tối cao của lừa dối, lại chính là mình không mở miệng, mà là khiến cho đối phương chủ động đưa ra điều thỉnh cầu mà mình muốn.

Như vậy, là có thể nhân quả tái giá. (nhân quả gán cho người khác)

Nói không chừng cuối cùng, Ngao Ất thậm chí sẽ đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt, nói một câu 'Tạ Trường Thọ huynh nhắc nhở’.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.