Chương trước
Chương sau
Lúc bàng yêu này lao xuống, phản ứng của năm người bên dưới hoàn toàn không giống nhau.

Hai vị trưởng lão Chân Tiên cảnh gia tăng tiên lực, cùng nhau tăng cường trận pháp, làm tốt việc chuẩn bị dốc toàn lực chém giết.

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức lao tới bên cạnh Lý Trường Thọ và Linh Nga, rút phi kiếm trong hộp kiếm phía sau ra khỏi vỏ, vững vàng bảo vệ ba người.

Mà Linh Nga và “Lý Trường Thọ” thì...

Dưới chân như mặt nước bình thường dập dềnh chút gợn sóng, thật ra chân hai người đã có nửa tấc chui vào lòng đất, chuẩn bị bất cứ lúc nào...

Cũng có thể thổ độn chạy trốn.

Quác ——

Bàng yêu còn ở trăm trượng trên không trung, đột nhiên nghiêm nghị kêu lên, xòe hai cánh ra, dưới đôi cánh dài tới mấy trượng bay ra mấy chục thanh đinh dài, tập kích vào trận pháp bên dưới!

Lý Trường Thọ lập tức truyền âm với Hữu Cầm Huyền Nhã, bảo nàng tạm thời ổn định.

Tay trái Hữu Cầm Huyền Nhã cầm bình sứ “gánh chịu vận mệnh của bọn họ”, tay phải giơ kiếm chỉ, dọc trước người, mái tó dài buộc đơn giản đang nhẹ nhàng bay phất phới, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con bàng yêu này.

Nàng cảm nhận được, sau con bàng yêu này còn có một sự tồn tại đáng sợ hơn...

Cho dù lúc này chỉ có Quy Đạo cảnh, chưa thành tiên, nhưng trong ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã không hề có nửa phần khiếp nhược.

Chỉ có sự quả quyết, chỉ có đánh cược một lần!

Linh Nga liếc nhìn Lý Trường Thọ, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng, giống như đang nói: “Hữu Cầm sư tỷ thật soái khí.”

“Lý Trường Thọ” bình tĩnh cười một tiếng, vẫn không đáp lời, ánh mắt cũng rơi vào người Thiên Tiên đang ở trên không kia...

Tên gia hỏa này, ngược lại là có chút khó chơi ngoài ý muốn.

Vô số đinh dài rơi xuống, hai vị trưởng lão Chân Tiên đồng loạt ra tay, tường sáng của trận pháp lập tức run rẩy một trận, mấy lần đều bị phá vỡ ở ranh giới.

Dù sao cũng là phòng hộ trận làm lâm thời.

Con bàng yêu kia cảm nhận được, khi đã kiểm tra xong trận pháp bên dưới là mạnh hay yếu, miệng chim kêu “Quạc quạc” cười lạnh...

Nó ngẩng đầu nhìn Thiên Tiên lão đạo trên không trung một lát, cúi đầu lao mạnh xuống phía dưới một lần nữa!

Lúc này, truyền âm của Lý Trường Thọ lập tức chui vào tai Hữu Cầm Huyền Nhã:

"Sư muội, chuẩn bị."

Tinh thần Hữu Cầm Huyền Nhã chấn động, quan sát thế cục vô cùng chăm chú.

Đợi bằng yêu vọt tới, nàng quát nhẹ một tiếng: "Mời trưởng lão thu trận!"

Hai vị trưởng lão Chân Tiên cảnh đồng thời thu hồi tiên lực, trong nháy mắt tường sáng phía trên trận pháp đã biến mất!

Con đường phía trước của bàng yêu đã không còn trở ngại nào, hung hăng lao xuống dưới, trong yêu lực cổ đãng trực tiếp đánh úp về phía hai vị trưởng lão ngoại vụ vốn đã có thương tích trong người này!

Vào lúc này hai vị trưởng lão này cũng đang thay chính mình lau giọt mồ hôi...

Giờ khắc này, Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn vô cùng tỉnh táo, đối mặt với uy áp mãnh liệt của đại yêu Chân Tiên cảnh, tìm đúng cơ hội, mở nút gỗ bình sứ ra, dùng pháp lực bao bọc bình sứ...

Với tình hình như thế này, nàng chỉ là một tiểu Quy Đạo vậy mà không hề có chút nào run rẩy nào.

Đợi bàng yêu lao tới gần hai vị trưởng lão Chân Tiên cảnh, Hữu Cầm Huyền Nhã đã làm theo lời căn dặn lúc trước của Lý Trường Thọ trư, trong miệng khẽ quát một tiếng, trực tiếp cầm bình sứ trong tay ném ra ngoài!

"Trưởng lão rút lui!"

Hai vị trưởng lão lập tức né tránh qua hai bên, nhưng bọn họ không hẹn mà cùng nhớ ra điều gì đó, từng người quay đầu liếc nhìn, trong nháy mắt...

Hai cặp mắt lão trợn tròn, tròng mắt suýt chút nữa là rớt ra ngoài!

Độc đan là phải dùng tiên lực để thôi phát độc tính, sau đó lặng yên không một tiếng động đả thương địch thủ, cũng không phải như vậy trực tiếp đánh người như vậy!

Đôi mắt chim của bàng yêu trừng mắt nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã, lộ ra một chút khinh miệt, một cỗ yêu lực cuốn bay bình sứ đang bay tới, muốn đánh bay độc đan trong đó...

Đúng lúc này!

Có ánh lửa đang bộc phát phía sau bình sứ, một phi kiếm của Hữu Cầm Huyền Nhã đã chém bình sứ đang bay tới!

Trong nháy mắt bình sứ nổ nát vụn, độc đan trong đó cũng theo đó mà nổ tung, độc tính bay tán loạn!

Cỗ yêu lực mà bàng yêu đánh ra, không hiểu sao lại biến mất không thấy gì nữa...

Hai trưởng lão này há hốc mồm, có chút mơ màng...

Bàng yêu còn cách mặt đất ở độ cao hơn mười trượng, nhưng yêu thân hơi run rẩy, đầu dốc ngược xuống, hôn mê đụng vào ranh giới của đại trận, nằm ở đó không nhúc nhích.

Chuyện này...

Cũng được sao?

Hai vị trưởng lão thậm chí còn có chút bất ngờ đối với Hữu Cầm Huyền Nhã vào lúc này.

Đáy lòng ba người không hẹn mà cùng toát ra cảm khái không sai biệt lắm:

“Độc đan mà Vạn Lâm Quân trưởng lão luyện chế quả nhiên thật lợi hại!”

Nhưng tình huống thực tế lại là...

Nhưng nếu ném bình phóng độc như vậy, đương nhiên là không được, vừa rồi chẳng qua là Lý Trường Thọ âm thầm ra tay mà thôi.

Trong chớp mắt trước đó, cỗ yêu lực mà bàng yêu đã phóng ra chính là giấy đạo nhân “chữ Nhân số ba” âm thầm ra tay đánh tan đi.

Còn viên độc đan kia thì trực tiếp nổ tung, cũng chỉ có độc tính khuếch tán yếu ớt.

Bàng yêu bị hôn mê chính là Lý Trường Thọ lén lút thả thuốc mê.

Lý Trường Thọ bố trí như vậy chỉ vì 【 Nếu Hữu Cầm Huyền Nhã ném độc đan ra, mọi người sẽ cùng ngất đi 】 điều này là【 ký ức cộng đồng 】.

Mà hắn âm thầm phun thuốc mê ra, số lượng không chỉ đánh ngã con bàng yêu này...

Hai vị trưởng lão cách bàng yêu gần nhất cũng lập tức cảm thấy trước mắt có chút mơ màng, thân hình lảo đảo lắc lư, chậm rãi nằm vật xuống.

Điền trưởng lão kiên trì một chút tiên lực cuối cùng, nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã, không nhịn được cười khổ nói:

"Huyền Nhã...

Độc không thể trực tiếp ném như vậy..."

Loảng xoảng mấy tiếng, phi kiếm của Hữu Cầm Huyền Nhã từ trên không trung đáp xuống, nàng chưa kịp đáp lời, hai mắt đã từ từ nhắm lại, cơ thể cực kỳ mềm yếu trực tiếp rơi giữa không trung xuống đất...

Lam Linh Nga bước hai bước về phía trước, vội vàng ôm sư tỷ, lập tức muốn thi triển thổ độn để trốn.

Nhưng đột nhiên Linh Nga cũng cảm thấy mắt tối sầm lại, ôm Hữu Cầm Huyền Nhã cùng nhau ngã trên mặt đất...

“Sư huynh, huynh quả nhiên...”

Đáy lòng Linh Nga yếu ớt thở dài, thành thật ngất đi, cũng không lo lắng nhiều.

Thân hình “Lý Trường Thọ” cũng lung lay, đỡ đầu than nhẹ hai tiếng, từ từ ngã xuống, lại đúng lúc bảo vệ bên cạnh sư muội.

Lần này một yêu, bốn người, cộng thêm một giấy đạo nhân, ngã trái ngã phải trên sườn núi.

Mới nhìn quả thực không có bất kỳ sơ hở gì, chỉ là Hữu Cầm Huyền Nhã không vung độc, mà là bị chính mình thả thuốc mê đánh ngã.

Nhưng tên Thiên Tiên lão đạo trên bầu trời kia thấy thế chỉ cười lạnh, vậy mà...

Không trực tiếp rơi xuống.

Lão đạo lấy ra một chiếc đại ấn, một bảo châu, đầu tiên giơ bảo châu lên, để bảo châu lơ lửng trên đỉnh đầu mình, vung ra một vệt lục quang bao phủ bản thân.

Sau đó, để đại ấn kia ập xuống mấy người đang ở phía xa xa kia.

Đại ấn đón gió mà lớn dần, trong nháy mắt hóa thành mười trượng, xung quanh có bảo quang lấp lánh.

Tu vi Thiên Tiên cảnh gia trì trên đó, dường như muốn trực tiếp nổ tung sụp đổ sơn cốc này!

Trong một góc tối chật hẹp nào đó, khóe miệng Lý Trường Thọ khẽ co quắp mấy lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.