Xung quanh cũng có không ít đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng không biết ba người bọn họ đang thầm thì nói cái gì đó.
"Vị đồng môn kia là ai vậy?"
"Là sư huynh của Lam Linh Nga sư muội, trước đây không phải cùng thái tử Long cung trong Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo giao đấu một trận sao?"
"Ồ... Lang Nha bổng!
Tại sao ta lại quên mất, trí nhớ này thật đúng là.”
Lý Trường Thọ truyền thanh nói: "Hữu Cầm sư muội, việc này không nên chậm trễ, nói không chừng đối phương sẽ tìm tới đây ngay lập tức."
Hữu Cầm Huyền Nhã gật đầu rất nhanh, cõng đại kiếm cưỡi mây bay đến giữa không trung, nhìn đám người rối loạn bên dưới.
Hữu Cầm Huyền Nhã hô: "Các vị, thời gian cấp bách, hãy nghe ta nói một lời!
Ta có một biện pháp thối lui cường địch.
Địch đột kích có bàng bằng chở đi thay cho việc đi bộ, lại sắp tìm địa mạch đánh tới, chúng ta thoát khỏi nơi đây đã là chuyện không thể!"
Chúng đệ tử ở bên dưới chỉ ngửa đầu nhìn chăm chú.
Cũng may, có một đám mây trắng người khác nhìn không thấu được Hữu Cầm Huyền Nhã giẫm dưới chân...
Nàng lấy ra một chiếc bình sứ, hô:
"Xin mời các vị xem, vật này chính là độc đan được Vạn Lâm Quân trưởng lão ban thưởng, có thể giết chết Thiên Tiên!
Sau đó ta và mấy vị sư huynh sư tỷ cùng nhau ra tay, dùng độc đan này để bố trí trận pháp, dùng vật này xem có thể trọng thương quân địch này không!
Còn các vị mời lui về địa huyệt, ở gần địa mạch chờ đợi.
Các vị trưởng lão xin hãy nghe theo lời Huyền Nhã!
Nếu mấy vị sư huynh sư tỷ và Huyền Nhã không thể nào đắc thủ được, khi đó còn cần các vị trưởng lão lấy tính mệnh làm đầu, bảo vệ chúng đệ tử!"
Hữu Cầm Huyền Nhã nói những lời này, trầm bồng du dương, dõng dạc, giống như bộc lộ chân tình.
Nếu không phải Lý Trường Thọ đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch tác chiến kế tiếp.
Hơn nữa trong cuộc đại chiến sơn môn, thực lực của tên lão đạo Thiên Tiên cảnh đột kích kia đã bị Lý Trường Thọ thăm dò, giờ phút này hắn đã nắm chắc 99% có thể tiêu diệt tên địch tới đánh.
Bản thân Lý Trường Thọ suýt chút nữa đã bị những lời Hữu Cầm Huyền Nhã làm cho cảm động...
Thuận đường nhắc đến, cuối cùng còn 1% xác suất thất thủ, theo tỷ lệ không có cách nào xóa được ——
Thiên đạo tùy cơ tính động kinh.
Nhất định phải tôn trọng lão gia Thiên đạo mọi thời khắc!
Mấy vị trưởng lão lập tức đứng dậy, muốn thay thế Hữu Cầm Huyền Nhã dùng độc đan này.
Điền trưởng lão nói: "Huyền Nhã, Thiên Tiên không giống chuyện nhỏ..."
"Trưởng lão!" Trong mắt Hữu Cầm Huyền Nhã giống như có ánh sao nở rộ, định tiếng nói, "Xin hãy tin ta!"
"Cái này..."
"Huyền Nhã, ta và Điền trưởng lão ở lại, ngươi cũng ở ở nơi này trợ trận, ngươi thấy thế nào?"
Một trưởng lão ngoại vụ Chân Tiên cảnh khác cũng nói: "Vậy hai người chúng ta bảo vệ đệ tử, sau đó bố trí một trận pháp khác trong huyệt địa, dùng để mai phục đoạn thứ hai."
Hữu Cầm Huyền Nhã hơi suy tư, sau đó nghe Lý Trường Thọ truyền âm, lập tức đáp ứng.
Các trưởng lão chào hỏi với chúng đệ tử mấy tiếng, rồi mới từ dưới mặt đất bay ra ngoài, sau đó lập tức bay về phía địa huyệt nằm sâu trong thung lũng...
Hôm nay, những đệ tử chưa thành tiên như bọn họ thật sự có chút chật vật.
Trong một góc xó xỉnh, Linh Nga nhỏ giọng thầm thì: "Cái này cũng được sao?"
“Lý Trường Thọ” đứng chắp tay, truyền thanh nói: "Có một số người, có những chuyện không thể dùng lẽ thường để lý giải."
Linh Nga nhất thời đăm chiêu, ngẩng đầu nhìn sư huynh của mình một chút, thấp giọng nói:
"Vậy sư huynh thì sao?"
"Nghiêm túc một chút, tiếp theo đây vẫn còn những chuyện phiền toái cần phải xử lý."
Lý Trường Thọ truyền thanh nói một câu, lùi qua bên cạnh nửa bước, tránh đi ánh mắt về phía địa huyệt.
"Linh Nga, lát nữa muội phải đi theo ta, không được đi loạn nữa."
"Ừm!"
Đầu ngón tay của Linh Nga vươn về trước, cẩn thận nắm trường bào phía sau của Lý Trường Thọ; mặc dù đang ở trong hiểm cảnh, nhưng trên khuôn mặt nàng cũng không khỏi lộ ra chút ửng đỏ.
Lý Trường Thọ bình tĩnh truyền âm: "Ước pháp tam chương."
"Hừ!" Linh Nga dịch qua bên cạnh nửa bước, chắp tay sau lưng đứng đó, bộ dáng giống như không hề quen biết sư huynh.
Vào những thời khắc như thế này, cũng không có nhiều người chú ý đến nữ đệ tử có dung mạo xinh đẹp nhưng tu vi không đủ như nàng.
Có không ít đệ tử đến trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã, liên tục nói mình cũng muốn ở lại cùng nhau ngăn địch.
Nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã nghĩ đến lời căn dặn lúc trước của Lý Trường Thọ, không ngừng cự tuyệt, cuối cùng chỉ là lấy lý do “đệ tử Tiểu Quỳnh phong đệ có lợi thế thổ độn hơn”, để Lý Trường Thọ và Linh Nga lưu lại.
Không lâu sau, mấy vị trưởng lão hợp lực, nhanh chóng bố trí trận pháp che lấp lối vào của địa huyệt.
Đồng thời cũng đã ngăn cách sự tra xét bên ngoài địa huyệt...
Nói không chừng cường địch sẽ tới đây bất cứ lúc nào, lúc này nên tìm dọc theo địa mạch, làm chậm trễ không ít thời gian.
“Hay là đối phương có kế sách khác? Điều này quả thật không thể không đề phòng.”
Đáy lòng Lý Trường Thọ không ngừng suy nghĩ, liếc nhìn Linh Nga, rồi tiếp tục âm thầm chỉ điểm Hữu Cầm Huyền Nhã.
Đã lựa chọn Hữu Cầm sư muội làm người công cụ một lần, vậy thì phải phát huy tác dụng của nàng đến lớn nhất...
Sau đó, lại tốn chút tâm tư, bảo đảm nàng không bị bại lộ những thứ này là được rồi.
Hai vị trưởng lão ngoại vụ Chân Tiên cảnh, dẫn theo ba tên đệ tử của bọn họ, trực tiếp bay ra khỏi sơn cốc, ở trên dốc thoải tương đối dễ thấy bên cạnh sơn cốc, cố ý để lộ ra khí tức của bản thân.
Đây là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cường địch...
Lúc này, có vị trưởng lão quay đầu liếc nhìn Lý Trường Thọ và Linh Nga, vốn định lên tiếng bảo bọn họ cẩn thận một chút, nhưng lời đến khóe miệng cũng chỉ có thể than khẽ:
"Hai người các ngươi có sở trường về thổ độn, nếu thấy tình hình không đúng, phải lấy tự vệ làm trọng!"
Lý Trường Thọ và Linh Nga liếc nhìn nhau, cúi đầu hô vâng.
Rất nhanh, hai tòa khốn trận và phòng hộ trận, ở trên sườn núi, với hình dáng dựng đứng lên.
Hai vị trưởng lão Chân Tiên cảnh cũng cầm độc đan kia, thận trọng dò xét.
Đây đúng là đan dược mà Vạn Lâm Quân trưởng lão luyện chế, lúc hai người bọn họ dò xét độc đan này, cũng là dâng lên một linh cảm, biết vật này không phải đồ tầm thường.
Thật ra đây chính là thuốc mê —— 【 Mê Tâm Túy Hồn tán 】.
Thế là ánh mắt hai vị trưởng lão cũng giảm đi chút lo âu và kiên quyết, có mấy phần hi vọng...
Nhân lúc bọn họ đang bố trí, Lý Trường Thọ dẫn Linh Nga đi trốn sau một tảng đá lớn, tinh thần nghiêng về kịch chiến trong sơn môn.
...
Giấy đạo nhân tráng hán hiện thân lần thứ hai, hiệu quả cũng không lý tưởng.
Lúc này những huyết muỗi khôi lỗi này đã phản ứng lại, vẫn chưa lập tức phái người đuổi theo, mà liều lĩnh điên cuồng tiến công Phá Thiên phong.
Dù sao đám “các đạo hữu” vô thanh vô tức lúc trước kia đã bị diệt trên cùng một ngọn núi.
Chuyện kỳ quặc như thế này dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được có vấn đề.
Đại đa số chúng tiên trong Độ Tiên môn cũng cảm thấy, bộ dạng tráng hán chật vật trở về như thế, chắc chắn đã trải qua một trận huyết chiến, có thể chém giết nhiều đại yêu như vậy, quả thực khiến người khác phải khâm phục.
Tráng hán kia tiếp tục hùng hùng hổ hổ, đáp lại hắn cũng chỉ có thần thông, pháp bảo, trong lúc nhất thời không cách nào dẫn địch được.
“Thôi vậy.”
Dẫn quá nhiều địch nhân đi Tiểu Quỳnh phong, một lần, hai lần xem như trùng hợp, nhưng quá nhiều lần thì không tiện để giải thích...
Chủ phong cuộc chiến Độ Tiên môn đã hướng tới bình ổn, nhuệ khí của huyết muỗi khôi lỗi đã mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]