Hôm nay không khí trong Đâu Suất cung, bỗng nhiện trở nên huyên náo…
Sao lại có người khóc sướt mướt bên tai mình?
Dưới một thân cây ở nơi hẻo lánh hậu viện Đâu Suất cung, một đạo giả thanh niên mặc trường bào xanh lam đậm, mày kiếm nhíu lại.
Hắn đang ngồi nhìn hình ảnh mơ hồ bỗng dưng xuất hiện trong lòng:
Có đạo nhân lùn thân cao năm sáu thước đang cúi người nghẹn ngào, bên cạnh đạo nhân lùn còn có nữ đệ tử tướng mạo khá được, mặt cũng lộ vẻ buồn bã…
Đạo giả thanh niên cười khổ, yếu ớt thở dài.
'Lão sư ngài lại như vậy.
Ngài không nguyện ý ra ngoài đi lại, thì đệ tử cũng muốn an tâm tu hành a.'
Cái người bọn họ bái, chắc hẳn là bức họa của lão sư, mình cũng không vẽ chân dung, pho tượng lưu truyền Hồng Hoang mới đúng.
Cảnh giới của lão sư quả nhiên là quá mức huyền diệu, trực tiếp 'trượt' nhân quả đến trên người đệ tử là hắn…
"Nhưng mà, có thể kinh động đến lão sư đã bế quan lâu không ra, đối với mọi thứ luôn không thích hỏi han, các ngươi thế mà thật là lợi hại…"
Cười khẽ, đạo giả thanh niên chậm rãi đứng dậy.
Hắn bấm ngón tay suy tính, truy tìm chỉ dẫn mà lão sư cho mình, đáy lòng chợt hiểu rõ, nói khẽ:
"Hóa ra là có địch bên ngoài tìm Độ Tiên môn gây phiền phức, Độ Tiên môn bỗng nhiên gặp nạn…
Nhân giáo đạo thừa ta còn chưa chủ động gây sự, lại có người muốn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293233/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.