Chương trước
Chương sau
Tề Nguyên nhìn Lý Trường Thọ đang ngồi xếp bằng thì hơi sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn Linh Nga.

"Không phải ngươi nói sư huynh ngươi bị hôn mê sao?

Không phải hắn vẫn yên ổn ở đây sao!"

Linh Nga chớp chớp mắt, đột nhiên chỉ vào phía sau Tề Nguyên nói một câu:

"Sư phụ mau nhìn xem, nguyên thần sư huynh xuất khiếu rồi!"

"Hả?"

Tề Nguyên lão đạo quay người nhìn lại, đã thấy đại đồ đệ của mình đang lộ ra một nụ cười mang theo vẻ áy náy với mình.

Một hương khí thấm vào ruột gan, chui vào trong chóp mũi của Tề Nguyên lão đạo, lúc lão đạo chưa kịp phản ứng lại thì cỗ dược lực đã tác động lên nguyên thần của ông.

Trọc Tiên vốn đã yếu đi nền tảng rất nhiều, Tề Nguyên lão đạo chớp mắt, thân hình chậm rãi ngã ra sau...

“Lý Trường Thọ” nhanh tay lẹ mắt, lấy một bao tải da thú ra trực tiếp chùm lên người sư phụ.

Khẽ quát một tiếng: "Tiểu!"

Bao tải chứa người “sư phụ chuyên dùng để định chế bản” này được luyện chế từ mười mấy loại da linh thú, trong nháy mắt hóa thành kích cỡ như hầu bao, được “Lý Trường Thọ” đưa cho Linh Nga.

Linh Nga nhận bình sứ đã được phong kín ở trong tay, có chút bất an nói một câu:

"Sư huynh, chúng ta tính kế sư phụ như thế, sau này có bị... sư phụ mắng chết không..."

“Lý Trường Thọ” đứng chắp tay, truyền thanh nói:

"Muội cũng biết tình tình của sư phụ rồi đó, nếu có cường địch xâm phạm, chắc chắn sư phụ xông ra đầu tiên, chuyện sau này ta sẽ từ từ giải thích với sư phụ.

Dựa theo mấy lần diễn luyện trước đây, sư muội cứ chờ ở đây, đợi sau khi tiếng chuông trong môn phái vang lên, lúc những môn nhân đệ tử tiến đến Phá Thiên phong, muội hãy dùng thổ độn, đưa sư phụ và ta đi tới trước địa mạch nửa bước.

Ta muốn dùng người giấy đi hỗ trợ đấu pháp, tinh thần không có ở đây."

Vẻ mặt Linh Nga cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, nói một câu:

"Vâng! Sư huynh cứ yên tâm! Ta sẽ chăm sóc tốt cho huynh và sư phụ!"

"Không cần lo lắng quá mức, ta vẫn luôn canh giữ bên cạnh muội và sư phụ." “Lý Trường Thọ” truyền thanh nói, "Cho dù lần này Độ Tiên môn không gánh nổi, ta cũng sẽ bảo trụ hai người."

Linh Nga cắn môi, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, đáy lòng ta vẫn có chút bất an...

Rốt cuộc bây giờ huynh đang ở cảnh giới gì?"

Khóe miệng “Lý Trường Thọ” cong lên, "Phản Hư cấp tám."

"Ồ…" Linh Nga mím môi, không hỏi nhiều nữa.

Lý Trường Thọ cười, không tiêu hao nhiều tinh thần nữa, dù sao phía sau còn có nơi phải dùng tâm lực, vẫn còn rất nhiều...

Giấy đạo nhân này ngồi trước lò luyện đan, nhắm hai mắt lại.

Linh Nga cũng ngôi quỳ xuống bên cạnh sư huynh, đeo chiếc túi có chứa sư phụ vào đai lưng, lẳng lặng chờ đợi tiếng chuông vang lên.

Mặc dù lúc này nàng không biết rốt cuộc cường địch là chuyện như thế nào, nhưng sư huynh nói có, vậy tám phần là không sai rồi...

Hai phần còn lại chính là ——

Có thể đây là bài kiểm tra nhỏ của sư huynh đối với mình!

...

Cặp đôi sư huynh muội này hợp lực cùng nhau đánh ngất sư phụ.

Bên ngoài ba ngàn dặm, trên hai phương hướng, hai đội “quân địch” cũng đã xông vào khu vực có độc trận dày đặc nhất.

Nếu quan sát từ trên không, có thể nhìn thấy một số “kỳ cảnh”.

Hai nhóm bóng đen như châu chấu đang bay sát đất lao vun vút, nhưng lại vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng hình trận hình lại bị nhiễu loạn.

Phía trước bọn họ, trong các loại địa hình hai bên, kiểu gì cũng sẽ một làn sương mù bất ngờ phun ra, xoắn lại thành bột phấn.

Cho dù bọn họ đều có chút đề phòng, nhưng mỗi lần độc trận bộc phát, bọn họ luôn có mấy thân ảnh ngã xuống mặt đất.

Đối với tình hình này, Lý Trường Thọ cũng có chút tán thưởng...

“Lúc này đối phương đã không còn tinh thần nữa rồi.”

Theo lý mà nói, khi bọn gia hỏa này phát hiện ra độc trận thứ nhất đã bắt đầu, bọn họ nên cảm thấy bản thân đã bị bại lộ.

Trước đây điều mà Lý Trường Thọ lo lắng nhất chính là những khôi lỗi này sẽ trực tiếp bay lên không trung, trực tiếp nhào về phía sơn môn Độ Tiên môn, như vậy những độc trận kế tiếp sẽ không có quá nhiều hiệu quả...

Nhưng đúng như giả thiết của Lý Trường Thọ, sau khi trở thành “khôi lỗi”, những yêu, người, linh này đều mất đi hơn phân nửa năng lực suy tính, chỉ biết nghe lệnh làm việc.

Coi như cho độc trận không gian phát huy không tệ.

Tính khoảng cách một hai cỗ cường địch đến sơn môn, đã gần hai ngàn năm trăm dặm rồi.

Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, mượn tay của hai giấy đạo nhân, hoàn toàn mở ra độc trận còn sót lại ở hai phương hướng.

Sớm biết đối phương đầu sắt như vậy, hắn đã tăng số lượng độc trận lên mười lần ở các phương hướng, nói không chừng có thể hóa giải hơn phân nửa nguy cơ lần này của sư môn...

Bỏ đi, trưởng lão cũng không cho nhiều độc đan như vậy, đừng suy nghĩ viển vông vô ích.

Trong thân cây, dưới đáy hồ nước, hai giấy đạo nhân đã hoàn thành nửa sứ mệnh lúc trước của mình, tiềm tung biệt tích, tạm thời rời trận.

Còn tinh thần Lý Trường Thọ...

Trong nháy mắt đã di chuyển lên người giấy đạo nhân chữ【 Bạo 】số ba, số năm!

Có điều trong giây lát, ở một nơi trong khu rừng rậm cách hộ sơn đại trận chỉ có mấy dặm, một đầu dòng suối có hai lão đạo mặt lạnh lần lượt bay ra.

Bọn họ trực tiếp bay lên không trung, ở hai hướng tây nam, tây bắc, quan sát Độ Tiên môn.

Vị trí của hai lão đạo hoàn toàn đối ứng với hai đội quân địch đang tiến đánh!

Khí tức trên người bọn họ đang run rẩy, toàn thân từ trên xuống dưới phun trào tiên lực.

Trong Độ Tiên môn, từng đạo tiên thức ló ra, lập tức bị thu hút bởi thân hình hai lão đạo này.

Một trưởng lão có vẻ mặt già nua thì thào nói ra tiếng lòng của chúng tiên:

"Hai vị đạo hữu này muốn làm gì vậy? Tại sao lại nhìn lạ mặt như thế..."

Bốp!

Trong bóng tối, Lý Trường Thọ vỗ tay, nhanh chóng thu hồi tinh thần của mình trên người hai giấy đạo nhân.

"Mở to đôi mắt của các ngươi ra mà xem!"

Hai lão đạo này ngửa đầu rống to, từ trong ra ngoài bộc phát ra tiên quang rực rỡ...

Nói xong, lại đứng bên ngoài đại trận tự phát nổ tại chỗ!

Tiếng nổ cuồn cuộn như Thiên lôi, phun trào tiên lực hóa thành sóng khí lao về phía trước, làm cho đại trận hộ sơn không ngừng run rẩy!

Cũng làm cho các tiên nhân từ trên xuống dưới trong Độ Tiên môn đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này...

Hoàn toàn không nghĩ ra.

Đây là chuyện gì vậy?

Đột nhiên nhảy ra hai đạo nhân, hai cuống họng rống lên, trực tiếp tự phát nổ, là muốn gây chấn động đại trận hộ sơn sao?

Để bọn họ nghe thấy tiếng động sao?

Chưởng môn của Độ Tiên môn cũng bừng tỉnh, tỉnh lại từ trong đả tọa...

Tiên thức Kim Tiên nhìn theo hai vị trí đó, lập tức phát hiện ra hai nhóm bóng đen đang nhanh chóng lao về phía Độ Tiên môn!

"Không xong rồi!"

Vị đạo trưởng có khuôn mặt trung niên bước ra khỏi nơi mình bế quan, hiện thân trên Phá Thiên phong, nhìn về phía tây bắc, rồi nhìn về phía tây nam, trong miệng hét lớn một tiếng, âm thanh truyền mấy ngàn dặm ——

"Đạo chích phương nào dám to gan đến xâm phạm Độ Tiên môn của ta!

Trưởng lão, môn nhân các phong nghe lệnh!

Chuẩn bị chiến đấu nghênh địch, bảo vệ sơn môn!"

Trụ gõ chuông lớn bên cạnh chủ điện lập tức được hai chấp sự Chân Tiên với sắc mặt hoảng loạn ôm lấy, ra sức gõ vang đại chuông đồng trong môn phái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.