Chương trước
Chương sau
Phía tây nam Độ Tiên môn, ngoài vạn dặm.

Trong sơn cốc một nơi nào đó dùng trận pháp để che đậy, từng đạo bóng đen lặng lẽ ngồi xếp bằng.

Bên ngoài đại trận còn có mấy thân ảnh, đang ẩn thân ở từng phương hướng, để đề phòng có địch tập kích.

Dưới mặt đất, cũng ẩn giấu ba, bốn người...

Chỗ sâu nhất trong sơn cốc, ba đạo nhân ngồi theo hình tam giác huyền không, dưới thân đều có một đóa huyết liên bảy cánh nhẹ nhàng xoay tròn.

Ba đóa huyết liên này đến từ U Minh Huyết Hải, đã bị mỗi người bọn họ thu nạp một nửa.

Từng tiếng muỗi vo ve vang lên trong đáy lòng bọn họ, ba người gián đoạn tu hành, nghiêng tai lắng nghe.

Rất nhanh, ba người đã mở mắt ra, cúi đầu đáp:

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Tiếng muỗi trong đáy lòng bọn họ dần dần đi xa.

Nguyên Trạch lão đạo khẽ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:

"Lần này mặc dù tiên phong bị thiệt hại, nhưng ngươi ta chưa viên mãn tự thân chi đạo, không thể kịp thời ra tay gây nên.

Đợi ngươi ta được chủ nhân ban thưởng những tạo hóa này, nhất định có thể làm được!"

"Đạo hữu! Khoan hãy nói!"

Đạo giả có khuôn mặt trung niên bên trái vội vàng lên tiếng cắt ngang, "Nói không bằng làm, ngươi ta sớm đi công thành, hoàn thành việc sắp xếp của đại nhân mới đúng!"

"Đúng vậy!"

Nguyên Trạch lão đạo cười ngượng ngùng, dần dần nhắm hai mắt lại, nói lẩm bẩm:

"Ngươi ta sẽ ngưng tụ thành Kim Tiên đạo quả, chỉ là Độ Tiên môn thôi, không phải chúng ta sẽ dễ dàng bắt bọn họ lại?"

Nói xong, khóe miệng Nguyên Trạch lão đạo lộ ra một nụ cười vừa tự tin lại vừa bình yên...

Hai Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo đã bị huyết muỗi ăn mòn nguyên thần đạo tâm ở bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mày liếc nhìn nhau.

“Hắn vẫn nói ra rồi.”

“Nếu không thì đưa cho đại nhân một lời khuyên... đổi thành người khác đi.”

Hai người lắc đầu lộ ra vẻ mặt suy tư, nhưng rất nhanh đã khôi phục thành vẻ mặt đờ đẫn, từ từ nhắm mắt lại ngưng thần.

Lúc này tất cả tâm trí của bọn họ đều bị âm thanh kia chiếm giữ...

【 Thu nạp hoa sen, ngưng tụ thành đạo quả, hủy diệt Độ Tiên môn 】

Thật ra bọn họ đã không còn nhiều cơ hội để suy nghĩ tự chủ...

Ba đóa huyết liên xoay chầm chậm một lần nữa, từng tia huyết quang bay ra, chui vào trong đạo bào của ba người bọn họ, bổ sung vô đạo quả cho từng người...

...

“Tiểu Nhã, gần đây sơn môn có đạo chích quấy nhiễu, trong môn phái có phần không an ổn.

Ngươi tạm thời không cần bế quan tu hành, nếu môn phái gặp tai họa, ngươi kịp thời chạy tới Bách Phàm điện đi.”

Đứng trên mây trắng, cảm thụ được sự mát mẻ của linh phong phả vào mặt, đáy lòng Hữu Cầm Huyền Nhã vang vọng lời căn dặn của sư phụ.

Tai hoạ...

Nếu môn phái bị tập kích, nàng thân là thủ tịch đệ tử đương đại, nàng nên làm gì đây?

Cường địch xâm phạm sơn môn, những đệ tử chưa thành tiên như bọn họ không có khả năng ngăn cản được.

Nếu như thật sự phát sinh tai hoạ như vậy, lúc đại trận hộ sơn tràn ngập nguy hiểm, nếu các phong đệ tử có thể chiếu cố tốt bản thân, không để cho tiên nhân trong môn phái thêm phiền, như vậy có thể tăng thêm sức mạnh ngăn địch bên ngoài trong môn phái.

Chỉ hận mình lúc này chưa thành tiên, không thể vì sư phụ, sư tổ mà chia sẻ giải nạn.

Nàng nhất định phải làm điều gì đó.

Hữu Cầm Huyền Nhã mấp máy môi mỏng, trong mắt càng tỏ ra kiên định, quay người bay về phía Bách Phàm điện.

Rất nhanh, nàng đã nhận được sự đồng ý của Bách Phàm điện, lấy lệnh bài của trưởng lão lần lượt thông báo từng phong và các thế hệ đệ tử, thông báo cho bọn họ biết chuyện con đường địa mạch chạy trốn trong môn phái.

Đến khi ra khỏi Bách Phàm điện, Hữu Cầm Huyền Nhã hơi suy tư, cho đến khi...

Đi tới Tiểu Quỳnh phong.

“Tiểu Quỳnh phong chỉ có ba người Tề Nguyên sư thúc và Trường Thọ sư huynh và Linh Nga sư muội, chắc chắn lúc gặp phải địch sẽ là nơi nguy hiểm nhất, ta đi thông báo cho họ trước cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Đáy lòng Hữu Cầm Huyền Nhã tìm cho mình một lý do, mang theo chút bất an bay đến Tiểu Quỳnh phong.

Xa xa, nàng đã thấy Linh Nga đang bay tới bay lui trên mặt hồ, tâm tình cũng thả lỏng hơn rất nhiều, giẫm lên đám mây, từ từ đáp xuống.

Mới vừa vào tầng đại trận cách ly bên ngoài Tiểu Quỳnh phong đã nghe thấy...

Ộp...

Ộp...

Tiếng ếch kêu xa gần không dứt, ngọc ảnh bên hồ lấp lóe.

Một nơi vốn là tu tiên linh địa, lại có một tiếng nhạc du tán điền viên.

Hữu Cầm Huyền Nhã đáp xuống bên hồ, quan sát những ếch ngọc đang nhảy nhót tưng bừng, đáy lòng có chút vui vẻ.

Từ lần trước, Trường Thọ sư huynh tặng nàng một con lợn linh thú màu hồng nhạt rất đáng yêu, bất ngờ đẩy nàng vào một đại môn thế giới mới.

Mặc dù bởi vì mình bế quan quá thường xuyên, con lợn linh thú kia không được nuôi cẩn thận nên chết rồi, điều này đã làm nàng đau buồn mấy tháng, đưa nó chôn ở dưới Phá Thiên phong…

Nhưng từ đó về sau, Hữu Cầm Huyền Nhã vô cùng yêu quý những linh thú đáng yêu này.

Đứng bên hồ, nhẹ nhàng cúi người, hồ nước phản chiếu dung mạo say lòng người của nàng, còn có vóc dáng nhỏ nhắn mềm mại mê người của nàng.

Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn chằm chằm những ếch ngọc Tu Linh Thực tinh xảo kia, trên khuôn mặt mỹ lệ trước giờ vẫn luôn thanh lãnh toát ra chút mỉm cười.

Nhưng hình như cảm nhận được tầm mắt của nàng, hai con ếch con vừa mới “biến thái” không bao lâu, cùng nhau nhảy về nước cạn bên hồ, chân đạp một cái biến mất cùng với gợn nước.

Hữu Cầm Huyền Nhã đưa tay sửa lại lọn tóc bên tai, ánh mắt cực kỳ nhu hòa.

Đúng lúc này, mặt hồ xuất hiện từng làn sóng, ba viên bảo châu xoay chầm chậm, chiếu ra từng ánh sáng nhu hòa.

Sau đó, một bóng người xinh đẹp từ từ nâng lên khỏi mặt hồ, hai tay nâng hai thủy cầu, trong thủy cầu bên trái là một linh ngư, trong thủy cầu bên phải là một ếch ngọc...

Trong ánh sáng nhu hòa, Linh Nga híp mắt, thản nhiên nói:

"Sư tỷ thật xinh đẹp nha ~

Ngươi là muốn con Lễ Vĩ mỹ vị này,

Hay muốn con Ngọc oa mỹ vị này.

Hay là muốn Linh Nga sư muội hiền lành đáng yêu của người, giúp ngươi đi pha chén trà xanh làm chút điểm tâm."

Hữu Cầm Huyền Nhã không nhịn được bật cười, chỉ một thoáng đã giống như hoa mai nở rộ, tuyết liên mới nở.

Linh Nga nhảy ra khỏi mặt hồ, cười nói: "Sư tỷ, người đi vào phòng ngồi đi, sư huynh ta đi Đan Đỉnh phong rồi."

"Được." Hữu Cầm Huyền Nhã ôn nhu đáp lại, bước lên hai bước trước Linh Nga.

Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ đến điều gì đó, thoáng chút kinh ngạc...

Mỹ vị?

"Cái này, cái kia đều ăn được sao?"

Linh Nga chớp chớp mắt: "Không thì sao?

Cá Lễ Vị ăn rất ngon, rán chiên chưng luộc nấu súp đều được, còn có gia vị mà sư huynh ta mà bí chế ra nữa!

Ngọc oa cũng có thể làm thành đầu cá Ngọc oa, Ngọc oa thèm ăn...

Trù nghệ của sư huynh năm đó đều truyền thụ cho ta đây!"

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức nhíu mày lại, "Chúng ta đã là Bích cốc, vì sao nhất định phải ăn những thứ này?"

Linh Nga cười nói: "Lời này có lẽ Tửu Cửu sư thúc có thể giải thích.

Rượu không có tác dụng trong việc tu hành, nhưng Tửu Cửu sư thúc lại cho rằng rượu là nửa tính mệnh, ăn uống chi dục không phải cũng thế sao?"

"Nhưng cũng có đạo lý như vậy..."

"Đừng nói không có bằng chứng." Linh Nga vén tay áo lên, lấy bảo nang gia vị ra, đi về phía bếp lò bên hồ, "Sư tỷ người đợi một lát, hôm nay sư muội sẽ bộc lộ tài năng cho người xem!"

Hữu Cầm Huyền Nhã chớp chớp mắt, đang định nói chuyện, Linh Nga đã khẽ hát điệu dân gian, nhảy hai bước tới bên bếp lò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.