“Sứ giả đại nhân!”
Trên đá ngầm, một đạo nhân run giọng nói: "Chúng ta đã hỏi thăm các nơi, cũng đã xem xét thật lâu ngoài Hùng trại... Nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung tích Hải thần! Xin sứ giả đại nhân tha mạng! Chúng ta nguyện ý vì sứ giả đại nhân, tìm máu phàm nhân một ngàn năm!"
"Phàm nhân?" Trong mắt nữ tử thêm phần lạnh lẽo, "Máu phàm nhân có gì tốt?
Không chỉ có không có linh khí, mà còn hao tổn công đức.
Các ngươi theo bản tọa đã lâu, cũng nên biết, bản tọa giờ đã sớm rửa sạch nghiệp chướng trước đã lưu lại, đã không còn giết nhiều phàm nhân.
Về các ngươi, hừ!
Nể tình giáo ta còn đang lúc cần người, tạm miễn tội gây bất lợi của các ngươi."
Hai đạo nhân , vội vàng hô:
"Đa tạ sứ giả đại nhân!"
"Đa tạ sứ giả đại nhân!"
Nữ tử lạnh lùng lườm hai người, hai đạo nhân Chân Tiên vội vàng ngậm miệng, tiếp tục quỳ ở đó, đến thở cũng không dám thở.
‘Luyện khí sĩ Nhân tộc thật là vô dụng.'
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, mắt phượng hẹp dài nhíu lại, nhìn chăm chú mặt biển phía xa, trong lòng suy nghĩ về mệnh lệnh trong giáo vừa nhận được.
Nàng tên Văn Tịnh, vốn là Huyết Sí hắc văn vương (vua muỗi đen cánh máu) đắc đạo thành, không phải yêu không phải linh, quả thực là hung ma thượng cổ;
Nghiêm túc mà nói, nàng vẫn là một nữ vương đại nhân!
Khi Lục Thánh chưa đắc đạo, nàng bèn dẫn đám Huyết Sí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293163/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.