Ban đầu ý thức được người giấy này đang dịch chuyển trên người, Lý Trường Thọ cũng không quá thích ứng.
Điều này...
Cảm thấy mình rất mỏng, rất nhẹ, rất yếu đuối, rất bất lực, không có chút sức lực phòng ngự, không có chút cảm giác an toàn...
Nhưng chỉ hoạt động trong chốc lát rồi thích ứng.
Ra phường trấn, xác định bị người khác theo dõi, Lý Trường Thọ ra vẻ không biết, cưỡi mây đi tới địa điểm mình muốn đến.
Bởi vì xung quanh Lâm Hải trấn có bố trí trận thế phản Ngũ Hành, cấm chế độn pháp tùy ý ghé qua, vì vậy nhất định phải kéo ra một khoảng cách mới có thể thi triển thổ độn rời đi.
Những “đại hán kỳ quái” theo đuôi mình, lúc này đã có hai người đuổi tới trước mình, trong rừng rậm bố trí một ít trận pháp cạm bẫy.
“Có lẽ lúc lấy linh thạch thượng phẩm ra, đã bị những người này để mắt tới.”
Đáy lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Linh thạch được xem như đồng tiền mạnh của Đông Thắng thần châu và Trung thần châu, bởi vì thứ này có công dụng phổ biến nhất, hơn nữa Luyện Khí sĩ đều có nhu cầu, hơn nữa sản xuất cũng ổn định.
Mà linh thạch thượng phẩm bình thường là linh mạch quan trọng nhất mới có thể sản xuất, hiếm thấy lại trân quý, giá trị cao hơn rất nhiều so với linh thạch bình thường.
Có lẽ đối phương sẽ ra tay ở một nơi trong rừng rậm ba trăm trượng phía trước.
Nơi đó vừa rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293109/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.