Linh Nga đáp ứng giòn tan, động tác nhẹ nhàng từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, trong tay cầm mấy cái bảo túi.
Lý Trường Thọ nằm trên ghế nằm, lòng bàn tay trói lại hai người giấy thử làm mình buông lỏng tinh thần từ từ giãn ra tâm thần...
Qủa nhiên dần dần tiến vào một đám sương mù mông lung trong mộng cảnh.
Phía trước có một tòa tiên đình trên đỉnh núi, trong đình có lão nhân gầy gò người mặc hỉ bào, đối diện với mình khom người làm tư thế mời.
Lý Trường Thọ phát hiện mình giống như đang giẫm trên một đám mây, tâm niệm vừa động, giá vân hướng về phía trước hành lễ với lão nhân kia.
"Đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ, xin ra mắt tiền bối."
Nguyệt lão lộ ra mỉm cười có mấy phần khổ tận cam lai (thời gian cực khổ đã qua),"Cuối cùng cũng đưa được ngươi tới, không cần giữ lễ tiết, không cần giữ lễ tiết.
Đây là bên trong mộng cảnh, cũng không tiện chiêu đãi mời người xuống trò chuyện."
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, hai người vái chào lẫn nhau, từng người ngồi xuống ở hai bên.
Nguyệt lão nghĩ đến chính là: 'Người này chắc hẳn rất dễ nói chuyện.'
Trong lòng Lý Trường Thọ hiện lên lại là: 'Nguyệt lão này, nhìn...
Thân thể cũng không tính là hư'
"Tiền bối, ngài mời nói thẳng chuyện ra sao đi, vãn bối biết ngài có nhiều việc bận bịu cũng không dám chậm trễ."
"Ai, được," Nguyệt lão cân nhắc ngôn từ một chút, "Khục... Một hai năm gần đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293079/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.