Chương trước
Chương sau
Lúc này Nguyệt lão đang cùng một vị tiên quan không biết tên, người mặc tiên giáp —— chủ trì Thần Uy điện, cùng nhau đứng trước Thiên đạo bảo vật [Tinh La Mộng Thiên nghi].

Vị tiên quan này vừa làm thao tác Tinh La Mộng Thiên nghi, vừa giải thích tường tận cho Nguyệt lão:

"Nguyệt lão yên tâm.

... Những chuyện muốn nói báo mộng này, Đại La Kim Tiên siêu thoát thế gian thì ta nắm không chắc, nhưng Kim Tiên Thiên Tiên này, lại không có gì đáng kể.

Chớ nói chỉ là một tiểu Luyện Khí sĩ hơn trăm tuổi.

Nhưng có chút chuyện ngài phải hiểu rõ, báo mộng chỉ có thể trò chuyện trong mộng, không làm được việc gì khác.

Đây chính là bảo vật do Thiên đạo giáng xuống, để cho Thiên đình chúng ra vẻ thần uy, dùng để dọa người mà thôi, vì vậy tiểu tiên ở nơi này mới gọi Thần Uy điện.

Chỉ cần đối phương có phân thần, ngây người, hoặc say rượu, tâm lực tiều tụy, mệt mỏi, suy yếu, cũng chính là thời khắc tinh thần buông lỏng, hoặc chợp mắt trong lúc bế quan ngộ đạo đều có thể đề nghị mời đối phương nhập mộng.

Nhưng nếu như đối phương không đồng ý nhập mộng, vậy không còn cách nào khác.

Ngài muốn tìm đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ đúng không?

Yên tâm, chỉ một đệ tử trẻ tuổi, sẽ có trong giây lát...

Hả?

Sao không tìm thấy người này?"

Vị kim giáp tiên quan nghiêng đầu về phía trước, trợn mắt nhìn [Tinh La Mộng Thiên nghi] không hề có sự biến hóa.

Một bên Nguyệt lão lộ ra nụ cười ôn hòa, tiếp tục chờ đợi.

Kim giáp tiên quan vội nói: "Nguyệt lão, ngài xác định là tên này đúng không? Có ngày tháng năm sinh gì không?"

"Có, có, Nhân Duyên điện chính là có ngày tháng năm sinh…" Nguyệt lão cười nói một câu, vội vàng lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo.

Lần này, kim giáp tiên quan cúi đầu mân mê một trận, cuối cùng Mộng Thiên nghi to lớn kia cũng bắt đầu vận chuyển chậm rãi.

Sau nửa canh giờ, tiên quan dài thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán...

"Hít ——

Mộng Thiên nghi đã tìm được, lúc này hắn đang ở trong sơn môn Độ Tiên môn.

Không hổ là đệ tử Nhân giáo, có trời sinh chí bảo che chở số mệnh đại giáo, thật sự khó có thể tìm ra!

Nguyệt lão nhìn bên này xem, đợi ánh sao sáng lên, điều này có nghĩa hắn đang ngủ hoặc phân thần thất thần, chúng ta có thể mời hắn tiến vào mộng cảnh..."

"Vậy là xong rồi?" Nguyệt lão nhỏ giọng hỏi.

Tiên quan này cười nói: "Đúng vậy, Nguyệt lão người chờ một lát, bình thường mà nói, trong nửa ngày, nhất định có thể đợi đến lúc hắn thất thần."

Nguyệt lão vội vàng cảm tạ, tiên quan liên tục khoát tay, nói tất cả mọi người đều làm quan cùng điện, đừng khách sáo như vậy.

Nhưng nửa ngày sau...

Một ngày sau...

Hai ngày sau...

"Sao vẫn chưa sáng vậy?"

Tiên quan phụ trách báo mộng nhíu mày nói thầm.

Nguyệt lão cười nói: "Không sao không sao, tiểu lão nhân cũng không có chuyện gì làm, chính là làm phiền đạo hữu."

"Việc nhỏ việc nhỏ, tiểu tiên ở nơi này mấy năm rồi nhưng không có ai tới đây.

Ta cũng không tin, hắn có thể một tháng không thất thần."

Thế là, một tháng sau.

Nguyệt lão và tiên quan ngồi xếp bằng trước Tinh La Mộng Thiên nghi, bốn mắt nhìn chằm chằm một ánh sao ảm đạm ở trên đó.

Hai tháng sau...

Trong mắt tiên quan tràn đầy tơ máu, khàn giọng nói:

"Có phải bảo bối này bị hỏng rồi không?

Một tiểu đệ tử tiên môn, đang ở trong tiên môn của chính mình, sao có thể không thả lỏng tinh thần trong thời gian dài như vậy?

Lúc trước báo mộng cho những Kim Tiên khác cũng không đợi lâu như vậy..."

"Cái này..."

Nguyệt lão thấp giọng nói: "Nếu không thì thôi đi."

Tiên quan vung tay lên, "Không được!

Con người ta làm việc, nói được phải làm được!

Nếu không thì Nguyệt lão ngài về trước đi, cứ bận rộn việc nhân duyên, ta sẽ đợi ở đây!

Nếu có tin gì, ta sẽ đi thông báo cho ngài!"

Nguyệt lão vội nói: "Nhân duyên tự có Thiên đạo quản, tiểu lão cũng chỉ ứng phó với chút chuyện cầu nhân duyên ngày thường thôi, trố ở đây cũng rất thanh tịnh.

Chỉ là làm phiền đạo hữu rồi."

Nếu Thiên đạo cần ông cắt, kéo nhân duyên trong Nhân Duyên điện, chắc chắn Nguyệt lão có thể sinh ra cảm ứng, ở đây đợi sẽ không chậm trễ việc.

"Khách khí, khách khí rồi."

Ba tháng sau...

Vị tiên quan nào đó quay đầu liếc nhìn Nguyệt lão, bởi vì thời gian dài không chợp mắt, đôi mắt hắn lồi ra ngoài, hốc mắt lõm vào, đáy lòng lại lo lắng.

Thật là xấu hổ quá đi!

Bảo bối được Thiên đạo giáng xuống bị hỏng rồi sao?

Tại sao lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, làm hắn rất mất mặt trước mặt Nguyệt lão!

Về sau còn muốn mời Nguyệt lão hỗ trợ thúc đẩy một đoạn nhân duyên, bảo bối này trực tiếp như xe bị tuột xích, sao hắn đi được đây!

Tiên quan trầm ngâm vài tiếng, hơi sợ hãi nói thầm: "Không phải thiên nghi này cùng một thể với Thiên đình sao? Sao có thể xuất hiện trục trặc được?"

Nguyệt lão cau mày nói: "Đạo hữu, không bằng..."

"Đợi! Ta tiếp tục chờ đợi!

Ngài có việc thì về trước đi, ta muốn so tài với người này!

Nếu không được thì ta bay xuống đi tìm hắn!"

Nguyệt lão vội vàng nói không cần, ở bên cạnh tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, tiên thức quan sát nhân duyên điện của chính mình, chỉ sợ có đại tiên nào đó hiện thân.

Nửa năm sau...

Vị tiên quan nằm nhoài trên mặt đất yếu ớt thở dài, thấp giọng nói:

"Nếu không thì chúng ta đổi mạch suy nghĩ.

Báo mộng cho những người khác trong Độ Tiên môn trước, sau đó bảo người này thông báo cho hắn ta biết, bảo hắn ta nhập mộng gặp mặt với ngài?"

Nguyệt lão đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo tinh thần, "Ý kiến hay!"

"Chính là cảm giác bị tên tiểu đệ tử đùa bỡn, mất đi thần uy..."

"Điều này..."

"Haizz...

Sao hắn có thể làm được, nửa năm cũng không cho một chút cơ hội!"

Thế là, nửa ngày sau...

Lúc Lý Trường Thọ đang suy nghĩ «Vô Vi kinh», Linh Nga vội vàng từ ngoài rừng bay tới, khiến hắn không thể không dừng việc tu hành lại, đóng trận pháp bên ngoài.

"Sư huynh!

Có một tiên nhân kim giáp vừa báo mộng cho muội, hắn nói muốn báo mộng cho sư huynh, bảo sư huynh thả lỏng tinh thần, nói Nguyệt lão trong Nhân duyên điện trên Thiên đình có chuyện quan trọng muốn gặp huynh!"

Báo mộng? Nguyệt lão?

Lý Trường Thọ nhướng mày, lập tức ý thức được, có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy.

Không phải vô duyên vô cớ tìm tới cửa, chỉ là mình không nhìn thấy tính toán!

Trước đây đột nhiên tinh thần lo lắng, sau đó tạp niệm loạn sinh, bức bách hắn không thể không thi triển bí bảo —— «Bách Mỹ Lão Hậu đồ».

Sau đó khu nách vô duyên vô cớ bỗng ngứa lên...

Trong này chắc chắn có vấn đề!

Chính mình lúc trước, khi gần như phân tích ra nguyên nhân môn phong Độ Tiên môn có chút nghiêng lệch, cân nhắc tính khả thi của Nguyệt lão và dây hồng nhân duyên.

Chẳng lẽ đúng là Nguyệt lão đang giở trò?

Nhưng sao Nguyệt lão dám ra tay với đạo thừa Nhân giáo chứ...

Lam Linh Nga vội nói: "Sư huynh huynh mau mau nhập mộng đi."

Ánh mắt Lý Trường Thọ ngưng lại, lạnh nhạt nói: "Trước tiên không đi."

"Trước tiên không...

Cái này cũng có thể từ chối sao?"

"Nếu bọn họ nhập vào giấc mộng của ta, vì sao còn phải bảo muội đến thông báo cho ta như vậy?"

Lý Trường Thọ cười cười, "Lần này có lẽ Nguyệt lão muốn cầu cạnh ta, muội không cần lo lắng.

Cứ bảo ta suy nghĩ thật kỹ.

Linh Nga muội đi tới ghế nằm lại ngủ một lát, hoặc ngẩn người cũng được, đừng tập trung tinh thần.

Nếu tiên nhân kim giáp kia báo mộng cho muội lần nữa, muội cứ hỏi hắn cụ thể là chuyện gì, ta đang bận luyện đan, không tiện nhập mộng."

"Vâng... được rồi."

Linh Nga chớp chớp mắt, nhu thuận đáp lại, bước đi nhẹ nhàng đi tới xích ngoài cửa.

“Haizz, lại bị sư huynh làm pháp bảo sử dụng.”

Đáy lòng nàng khẽ thở dài, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười.

Cũng rất vui vẻ, có thể giúp đỡ sư huynh điều gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.