Biện pháp, còn có thể nghĩ được biện pháp gì…
Đắm chìm trong nắng mai, Lý Trường Thọ cưỡi mây mà đi, thong dong bay về phía sơn môn Độ Tiên môn.
Hôm nay trời trong gió nhẹ, chim hót hoa nở, quả thực là ngày đẹp trở lại sơn môn…
Ngày hôm sau sau khi tiến vào ‘Thời kỳ hợp lý trở về núi’, hắn không kịp chờ đợi lập tức bay trở về.
Bên ngoài thật sự quá nguy hiểm.
Được tắm mình dưới sự bảo hộ của Nhân giáo quang minh, vẫn làm hắn yên tâm hơn…
Cầm ngọc bài ra ngoài của mình, tới trước cổng, Lý Trường Thọ hành lễ vái chào tiên nhân bảo vệ tiên môn, nói:
“Đệ tử Tiểu Quỳnh phong Lý Trường Thọ, nay đã chấm dứt trần duyên quay về."
Tiên nhân kia mỉm cười lấy đi ngọc bài trong tay Lý Trường Thọ, hỏi: "Lần này ra ngoài có thu hoạch chứ?"
Lý Trường Thọ đáp lại: “Kỳ thực không thu được gì, chỉ là cảm thấy đáy lòng bớt đi một phần lo lắng, kể từ đó có thể một lòng truy tìm tiên đạo."
"Tốt," Tiên nhân cười khoát tay, "Về núi chăm chỉ tu hành đi."
"Vâng, đệ tử còn phải đi Bách Phàm điện bẩm báo một tiếng."
Lý Trường Thọ lại vái chào lần nữa, cưỡi mây khống chế ở độ cao thích hợp, bay về phía Bách Phàm điện Phá Thiên phong.
Tiên nhân thủ vệ mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm thấy đây thế mà là một thế hệ trẻ không tồi.
Đến Bách Phàm điện, tìm đến trưởng lão trực vào hôm nay, rốt cuộc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293049/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.