Chương trước
Chương sau
Một câu khoan đã, sinh tử chia hai!

Nhưng lần này người bị 'Phán' hình như là chính mình...

Lúc Lý Trường Thọ nói câu 'Khoan đã' ra khỏi miệng, trong lòng đã nắm được mấy phần.

Mà khi cỗ uy ap kia từ trên trời giáng xuống, Lý Trường Thọ lập tức hiểu rõ chút gì đó!

Hiện nay ở loại tình huống này...

Khoan hãy nói, chính hắn thật sự phải gánh vác một nửa nồi.

Một nửa nồi kia, chỉ có thể đưa cho Thiên đạo lão gia người vốn nên tra xét không bỏ chỗ nào.

Ông, ông, ông ——

Không trung đột nhiên xuất hiện từng tiếng vù vù, trên trời xuất hiện từng tầng từng tầng sóng quỷ dị!

Cỗ uy áp kinh người này trực tiếp bao phủ trong chu vi trăm dặm, làm sinh linh ở đây run lẩy bẩy, một chút cử động nhỏ cũng không dám.

Oanh!

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trên không trung chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một đám mây đen có đường kính vài chục trượng.

Ở trung tâm mây đen từ từ nứt ra hai khe hở như hai đôi mắt to lớn từ từ mở ra, cả tòa mây đen cũng ngưng kết thành hình dáng bộ mặt một lão đạo, không có một chút biểu tình gì, đôi mắt trống rỗng đang nhìn Lý Trường Thọ chăm chú.

Thiên đạo?

Đạo tổ?

Lý Trường Thọ cảm giác toàn thân mình trong nháy mắt bị nhìn sạch sành sanh, trong lòng nổi lên một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.

Linh giác đã không phải là nhảy lên nữa mà là chít chít kêu loạn giống như ấm đun nước bằng sắt.

Thậm chí, nửa người trên vốn đã lấp lóe tiên quang giờ phút này cũng đã bị ép vào trong cơ thể!

Làm sao bây giờ?

Bây giờ chính mình rơi vào loại tình huống này, ngộ nhỡ bị coi là làm cho Thiên đạo xuất hiện sai lầm, bị xem như lỗ thủng trong Hồng Hoang, tất nhiên sẽ bị Thiên đạo trực tiếp xóa bỏ nguy hiểm.

Cho dù hắn không hề làm gì cả, coi như mọi thứ hắn đều không dính đến!

Quyết tâm, lúc này Lý Trường Thọ không quản được nhiều như vậy.

Đỡ lấy uy áp, hắn cao giọng nói một câu:

"Đệ tử đạo môn vô ý mạo phạm thiên uy! Qủa thật là sơ xuất không cẩn thận, nhất thời thiếu sót!

Xin Thiên đạo lão gia chờ một chút!"

Mẹ nó, chính mình đang nói cái gì vậy, còn để Thiên đạo chờ một chút...

Tử Tiêu thần lôi cảnh cáo ta đi!

Lý Trường Thọ vội vàng cởi bỏ đạo bào của mình, lấy đạo bào bên trong mặc, cởi cái áo ngắn từ đầu tới cuối mười sáu cái túi vải pháp bảo, tiện tay nhận được vòng tay bên trong.

Thật sự không nghĩ tới, chính mình dưới tình huống này lại bại lộ một phần con át chủ bài.

Vì Thiên kiếp chuẩn bị nhiều như vậy, hắn dù thế nào cũng không ngờ tới...

Thì ra Thiên đạo đối với hắn không thật sự để ý như vậy.

Cánh tay trái tới gần bả vai quấn quanh một cái dây thừng vải, dây thừng buộc một khối ngọc vỡ, ngọc vỡ này tản ra đạo vận nhàn nhạt tối tăm khó hiểu.

[ Ngọc vỡ vô danh ] : Lúc Lý Trường Thọ năm tuổi, có một đám tặc nhân chuyên đi đào mộ trộm đồ kiếm sống, cầm một đống cổ vật đào lên đổi cho bộ tộc của bọn hắn lấy dê bò vàng bạc, khối ngọc vỡ này bị xem như ngọc thạch bình thường, sau đó Lý Trường Thọ phát hiện trên đó viết một chữ cổ thể 'Hỏa' nên làm nũng đem về.

Tác dụng: Cụ thể không biết.

Nhưng Lý Trường Thọ nhập môn mười năm từng lén lút lấy ngọc bội đặt ở bên cạnh sư phụ, dùng phương pháp suy tính mình mới học được trước đây mình có thể vững vàng suy tính ra tung tích của sư phụ mà giờ lại không thể phát hiện được.

Tác dụng của ngọc vỡ chắc là có thể tránh né phương pháp suy tính, vậy nên từ đó vẫn luôn mang theo bên mình.

[ Dây thừng vải ] : Vốn là một khối vải bố, trên đó dính vết máu được lấy ra từ trong một cuốn da thú hai lớp cổ xưa, bê trong da thú ghi chép chuyện của các bậc tiên hiền, vải bố này chắc là mảnh vụn do một vị đại nhân vật của Nhân tộc bị thương làm rơi xuống.

Tác dụng: Căn cứ vào ghi chép trên da thú, nhân tộc đeo lên sẽ được thánh hiền Nhân tộc che chở, nhưng chắc chỉ có tác dụng tâm lý bình thường.

Kéo dây thừng vải và ngọc vỡ vô danh xuống, nhét vào bên trong vòng ở cổ tay, Lý Trường Thọ lại lấy ra một con dao găm từ trong vòng tay, quay đầu nhìn sau lưng mình.

Thiên uy từ không trung hạ xuống đã giảm bớt một chút.

Lý Trường Thọ vui mừng trong lòng nhưng rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía sau vai trái của mình, cái phù lục cổ xưa này là trực tiếp dùng thủ pháp xăm hình khắc ở trên da.

Lúc này nó đang lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Lý Trường Thọ hoạt động dao găm xoẹt qua chỗ góc phù lục, bùa này bị phá trong nháy mắt...

Cũng còn may, chỉ cần sau này vết thương khép lại, phù lục sẽ tự khôi phục.

[ Bí phù Vu tộc thượng cổ ] : Tránh tai (tai ương),che chở họa, phòng suy tính, vì Tổ Vu sáng tạo dùng để chống lại Yêu tộc.

Cần khắc họa ở trên da thú mới có thể phát huy được tác dụng nhưng khắc họa ở trên da thịt thì hiệu quả càng tốt hơn.

Dạng bí phù này bên phải cạnh dưới xương sườn còn có một cái, Lý Trường Thọ cũng tự mình phá vỡ giống như vậy...

Trong nháy mắt, trên không trung hạ xuống thiên uy lại yếu bớt đi một chút.

Nhưng mà những thứ này vẫn chưa xong...

Lý Trường Thọ bắt được từ mấu chốt —— 'Phòng suy tính' .

Lập tức lấy mấy thứ đồ khác mình mang theo bên người cất đi.

Chẳng hạn như hai cái túi xinh xắn đựng tiền cổ giấu trong quần lót.

Nghe nói là đệ tử nhân tộc thượng cổ là đệ nhất bản tiền, trên đó có một ít công đức cũng có tác dụng phòng suy tính, tránh tai họa.

Trên cổ chân cột một cái mảnh nhỏ xương yêu, trên đùi dán một cái vảy cá màu sắc sặc sỡ…

Nhiều vô số kể, tổng cộng có bảy dạng cổ quái kỳ lạ bị sư phụ của Lý Trường Thọ cầm đi nghiệm chứng, đúng là 'Kỳ vật' có thể tránh né phương pháp suy tính không cùng trình độ...

Những thứ này đều không phải pháp bảo gì, khó phát hiện được ở đâu, không khó bắt vào tay.

Nói đến Hồng Hoang làm cho người ta ấn tượng sâu sắc ngoại trừ các loại pháp bảo, các loại thần thông, các loại cao thủ thì chính là phương pháp suy tính thần kỳ kia.

Đại lão tu vi cao thâm lại tinh thông đạo suy tính, mượn sức mạnh Thiên đạo bấm ngón tay tính toán, dù chuyện xảy ra bên ngoài mười vạn dặm trong nháy mắt đã rõ như lòng bàn tay.

Bản thân Lý Trường Thọ có một cái 'Bí mật nhỏ' là mang theo trí nhớ kiếp trước đầu thai đến thế giới Hồng Hoang này, ở phương diện này ý thứ đề phòng vô cùng mãnh liệt, khổ cực lại cộng thêm may mắn lấy được những đồ chơi nhỏ này.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới...

Thiên đạo mà cũng bị lừa!

Lúc này, uy áp kia đã từ từ biến mất không thấy gì nữa, hình dáng bộ mặt lão đạo trên mây đen cũng từ từ biến mất, nhưng mây đen vẫn lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn.

Cả người Lý Trường Thọ toát mồ hôi lanh, nếu không phải tố chất tâm lý của mình cũng coi như vững vàng thì lúc này đã không nhịn được tê liệt ngã xuống biển...

Hắn làm những thứ này chỉ đơn thuần là vì phòng ngừa người khác thông qua phương pháp suy tính đo lường tính toán chính mình, cũng không phải là vì đề phòng Thiên đạo.

'Lúc tu vi cảnh giới quá thấp, bất kỳ một loại cố ý ngụy trang nào, ngược lại sẽ làm cao nhân chú ý đến dẫn tới mầm tai họa."

Đạo lý này hắn đã sớm hiển rõ, trong môn vẫn luôn dùng ngụy trạng bình thường.

Hắn làm sao dám cố ý gây khó dễ với Thiên đạo?

Đại khái...

Khả năng...

Không chừng là Thiên đạo có mấy loại hình thức khác biệt?

Chờ thời, tiết kiệm năng lượng, toàn lực vận chuyển, nâng cao tính năng?

Khục, chỉ là nói đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.