Trong tiếng vang đinh đinh đinh, Ngao Ất ngồi ở mép chiếc giường lớn xa hoa dài trăm thước của mình, hai tay run lên không ngừng, ly trà nóng trong tay liên tục bị vẩy ra ngoài, uống vào đến trong miệng hắn cũng chỉ còn một ít.
Hắn đang run, run rẩy, cả người từ trên xuống dưới đều đang run rẩy;
Ngao Ất run rẩy cũng không phải bởi vì trước mặt có Long mẫu, Quy tiên nhân, mấy vị thúc bá Long tộc, trong long không phải đối với bọn họ sợ hãi, cũng không phải lo lắng sẽ phải chịu cái trừng phạt gì.
Mặc dù hắn mới vừa thoát xác có mười một mười hai năm, nhưng tự nhận coi như kiên cường.
Trước khi được đưa đi Nam Hải đảo Kim Nga tìm Tiệt giáo đại tiên nhân bái tiên chính mình bị trói trên cột băng gai sắt chịu hành hạ ba tháng, vẫn không có một chút nhượng bộ.
Bây giờ run rẩy là sinh ra một cách tự nhiên, bản thân Ngao Ất không thể khống chế được.
Hắn cảm thấy cơ thể mình không thể nhấc lên một chút khí lực nào, trong lòng giống như có một cái bóng, cái bóng ma này...
Chính là nguyên nhân run rẩy!
Hơi để lộ một góc của cái bóng, Ngao Ất nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của một lão đạo sĩ Nhân tộc.
Nhân tộc, sao có thể gian trá như vậy?
Vừa nghĩ tới trận chiến ngắn ngủi kia, Ngao Ất lập tức run rẩy kịch liệt hơn.
Long mẫu ở bên cạnh vội vàng thúc giục mấy vị lão Long kiểm tra tình trạng con trai của mình, nhưng mấy vị lão Long lặp đi lặp lại kết luận cũng chỉ có thể là ——
Uống rượu quá độ.
Ngao Ất hầu kết vừa xông lên một chút chuyển động lên xuống ở trên cổ họng run rẩy, đột nhiên uống một ngụm trà ấm được làm từ mấy chục loại linh thảo quý báu nấu chín lên, đột nhiên quay sang một bên phun ra một ngụm linh trà, nôn khan kịch liệt.
Mấy vị thị nữ vội vàng bước lên trước nhưng Ngao Ất đột nhiên gào lên thê thảm, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Không được qua đây!
Các ngươi muốn làm gì!"
Mấy vị thị nữ mảnh mai xinh đẹp vội vàng cúi đầu thỉnh tội, nhanh chóng lui về phía sau.
Thở hổn hển, Ngao Ất che trán, tiếng nói run rẩy dần dần chậm lại, "Để ta yên tĩnh một chút, không ai được tới gần ta..."
"Con ta," Long mẫu đoan trang tú mỹ tư thái hào phóng lo lắng kêu, "Con rốt cuộc là bị làm sao vậy!"
Ngao Ất từ từ để chén lưu ly bạch ngọc ngưng thần hết rồi sang bên cạnh, nhưng lại không cẩn thận để cái ly trà có gí trị không nhỏ này rơi xuống trên mặt đất lát ngọc thạch.
Hai tay của hắn che trán, thử từ từ để lộ ra cái bóng trong lòng.
Cách để chiến thắng sợ hãi chính là phải đối mặt với nó!
Thuốc mê, thuốc mê mãnh liệt...
Đại ấn bốn phía đập xuống giữa đầu mình, mình bị đại ấn làm cho choáng váng, đầu óc hoàn toàn hôn mê đi...
Thân thể của mình, huyết mạch của mình lại lưu giữ rất nhiều ký ức, rất nhiều cảm giác.
Trong lúc hôn mê hắn giống như là một con cá khô bị loại bỏ hết nột tạng, bị người dùng nước biển cọ rửa nhiều lần, từ trong ra ngoài, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trên người hắn...
Bị bôi lên một loại tạo bọt nào đó, tiếp tục cọ rửa...
Trong quá trình cọ rửa bảy tám bàn tay liên tục đánh ra, từng đạo thuật pháp đánh vỗ vào người hắn, rất giống đầu bếp Long cung đang vỗ đánh vào thịt bò cực phẩm thần ngưu hoa tuyết một sừng, làm chất thịt càng hoàn mỹ hơn...
Trong lúc hôn mê, hắn có cảm giác chính mình phải bị Nhân Tộc giống như ma đầu kia ăn hết!
Vẫn lại cái loại này, không buông tha mỗi một khối thịt rồng trên người hắn, sinh tiên, thái mỏng, dầu chiên, hầm, sẽ dùng đủ loại phương pháp xử lý thịt của hắn, làm hương vị bữa tiệc thịt rồng của hắn phát huy hết mức!
Loại cảm giác bị xem như nguyên liệu nấu ăn đang được xử lý bị lặp đi lặp lại ít nhất mấy chục lần!
Mấy chục lần!
Lão đạo kia không phải là người, đó chính là hung thú ăn thịt long đáng sợ nhất!
Không, đó mới là bộ mặt thực sự của Nhân tộc!
Trong nửa tháng Ngao Ất hôn mê, lại không ngừng lặp lại không ngừng trở về chỗ cũ, khi hắn tỉnh lại nhìn thấy mẹ, còn cho là mình đang nằm mơ, trước đó chẳng qua chỉ là ác mộng khi mình còn ở trong trứng rồng...
Nhưng đây không phải ác mộng.
Lúc chính diện chém giết, Nhân tộc đều chiến đấu như vậy với Long tộc sao?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Long tộc hắn không dám khai chiến với Nhân tộc sao?
Không có phần thắng, khẳng định không có phần thắng.
Chính mình cảm giác được khí tức của lão đạo kia rõ ràng cũng không mạnh, chắc hẳn còn yếu hơn so với chính mình rất nhiều, vậy mà lại có thể làm hắn...
Làm hắn...
Chợt nghe thấy hai vị thúc bá ở một bên thấp giọng nói:
"Vảy rồng bảo hộ chợt lóe lên, cái tặc nhân kia vẫn chưa hạ sát thủ, chỉ là cho Ngao Ất chất nhi rót rất nhiều rượu, vì sao không đến Long cung lĩnh tạ lễ?"
"Sợ là cảm thấy chúng ta sẽ bội bạc làm trái lời hứa.
Ai, nhưng dựa theo quy củ chúng ta nhất định phải cảm ơn người ta mới được."
Cái gì?
Long cung ta còn phải đi tạ ơn cái hung nhân ăn long kia?
Ngao Ất run rẩy đứng lên, muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng trước mắt lại phảng phất hiện lên hình ảnh đám lão đạo mặt lạnh kia ấn con tiểu long là hắn xuống dưới biển, làm nước biển vô biên rửa đi rửa lại nhiều lần...
Sau đó Long tộc người nhà của mình còn đối với tên ma đầu này cảm động rơi nước mắt, muốn tạ lễ đối phương?
Những chuyện này đều nằm trong tính toán của lão đạo nhân tộc kia sao?
Chỉ một Luyện Khí sĩ nhân tộc tùy tiện nhảy ra đã có thể nhẹ nhàng thu thập mình một cái Long tử là huyết mạch của Long vương rồi sao?
Hai chân Ngao Ất mềm nhũn, lại ngồi xuống mép giường hít một hơi khí lạnh.
Hồng Hoang thật...
Thật là đáng sợ.
...
Cùng lúc đó, Nam Hải, một chỗ trên đảo san hô gần Nam Châu đại lục.
Lý Trường Thọ hóa thành lão đạo mặt lạnh, đang ngồi xếp bằng ở một chỗ lõm xuống trong đá ngầm, khí tức cả người đang rung động nhè nhẹ, từng luồng linh khí từ trên mặt biển hội tụ đến.
Hít vào thở ra, nhàn nhã như ý;
Thiên địa thanh minh, hồn nhiên quên mình.
Chốc lát, trên trán Lý Trường Thọ có thang quang lấp lóe, quanh người bay ra mấy đóa hoa sen chín cánh, chầm chậm quay xung quanh người hắn.
Thanh quang mới nở đã thu lại;
Trong cơ thể Lý Trường Thọ truyền ra từng trận tiếng núi kêu biển gầm dần dần hòa hợp với tiếng vang của nước biển xung quanh cọ rửa đảo nhỏ nơi đây.
Bỗng nhiên một tiếng sét đùng đùng vang lên, cả người Lý Trường Thọ bay ra từng tia từng tia ánh sáng màu xanh, từng đóa từng đóa hoa sen chín cánh tản ra, quanh người hắn cũng tỏa ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trong chu vi mười dặm tôm cá trong biển ngửi thấy mùi hương kéo đến, những hoa sen kia cũng bay hướng về phía có một ít sinh linh có linh tính.
Nhưng đột nhiên, Lý Trường Thọ mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy thanh quang, những hoa sen kia nhẹ nhàng vỡ vụn, trong biển sinh linh cũng cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, lập tức xoay người tránh ra chỗ xa...
Điểm hóa sinh linh ở Hồng Hoang kỳ thực là chuyện tốt có thể được Thiên đạo ban thưởng cho một ít công đức.
Nhưng một khi chính mình trong lúc vô tình điểm hóa sinh linh hóa yêu đi gieo tai họa cho Nhân tộc, mình cũng phải nhận một phần nghiệp chướng, về điểm công đức kia khả năng cũng không đủ trừ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]