Hồng Hoang thật quá đáng sợ…
Trong tiếng vang đinh đinh đinh, Ngao Ất ngồi ở mép chiếc giường lớn xa hoa dài trăm thước của mình, hai tay run lên không ngừng, ly trà nóng trong tay liên tục bị vẩy ra ngoài, uống vào đến trong miệng hắn cũng chỉ còn một ít.
Hắn đang run, run rẩy, cả người từ trên xuống dưới đều đang run rẩy;
Ngao Ất run rẩy cũng không phải bởi vì trước mặt có Long mẫu, Quy tiên nhân, mấy vị thúc bá Long tộc, trong long không phải đối với bọn họ sợ hãi, cũng không phải lo lắng sẽ phải chịu cái trừng phạt gì.
Mặc dù hắn mới vừa thoát xác có mười một mười hai năm, nhưng tự nhận coi như kiên cường.
Trước khi được đưa đi Nam Hải đảo Kim Nga tìm Tiệt giáo đại tiên nhân bái tiên chính mình bị trói trên cột băng gai sắt chịu hành hạ ba tháng, vẫn không có một chút nhượng bộ.
Bây giờ run rẩy là sinh ra một cách tự nhiên, bản thân Ngao Ất không thể khống chế được.
Hắn cảm thấy cơ thể mình không thể nhấc lên một chút khí lực nào, trong lòng giống như có một cái bóng, cái bóng ma này...
Chính là nguyên nhân run rẩy!
Hơi để lộ một góc của cái bóng, Ngao Ất nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của một lão đạo sĩ Nhân tộc.
Nhân tộc, sao có thể gian trá như vậy?
Vừa nghĩ tới trận chiến ngắn ngủi kia, Ngao Ất lập tức run rẩy kịch liệt hơn.
Long mẫu ở bên cạnh vội vàng thúc giục mấy vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293020/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.