Chương trước
Chương sau
Lúc này, đạo cảnh của hắn, có một luồng... Như nấm mọc lên sau mưa, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn thôi thúc muốn chui lên trên, cũng may còn áp chế lại được.

Sau khi xông vào Quy đạo môn cảnh, rất có thể mình sẽ phải trực tiếp đối mặt với thiên kiếp.

Công việc độ kiếp này cũng phải đăng lên nhật báo.

Đi ra ngoài độ kiếp là kế hoạch được Lý Trường Thọ vạch ra từ rất sớm, thứ nhất không muốn bại lộ tu vi của bản thân, thứ hai không muốn để cho người khác nhìn thấy thiên kiếp của mình.

Dù sao độ kiếp cũng là chuyện riêng của mình, đại trận hộ sơn không có chút hiệu quả nào.

Ở bên ngoài tìm nơi bí mật không người để độ kiếp, hệ số an toàn cũng không chênh lệch nhiều so với ở trong môn độ kiếp.

Nhưng để thuận lợi chuồn ra sơn môn cũng cần tốn một ít tâm sức.

Lý Trường Thọ thở dài nhẹ nhàng:

"Cũng may còn có cá."



Độ Tiên môn môn quy nghiêm ngặt, nhưng phần lớn đều là đối với những đệ tử chưa thành tiên, ràng buộc lời nói việc làm của đệ tử, đốc thúc đệ tử tu hành, lại bảo vệ an toàn của đệ tử.

Trong số các đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ là một vị Luyện Khí sĩ Phản Hư cấp hai ưu tú, ra ngoài có chút hạn chế nghiêm ngặt.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn chọn đại hội rèn luyện đi Bắc châu tìm thuốc.

Mà để lần này có thể ra ngoài độ thiên kiếp, Lý Trường Thọ đã sớm chuẩn bị xong lý lo đi điện Bách Phàm xin ra ngoài —— đệ tử môn nhân đều được một lần trở về quê tảo mộ.

Bước vào tiên môn thì phải cắt hết dính líu với thế tục, vốn phải hoàn hoàn đoạn tuyệt liên lạc.

Người tài giỏi thì tim cũng là thịt lớn lên, đạo tâm cũng có kiếp hồng trần.

Tiên hiền (hiền triết đời trước) nhân tộc sùng bái trung nghĩa lễ hiếu, dùng điều này cảm hóa vạn dân, mặc dù Luyện Khí sĩ thoát khỏi thế tục, đối với cha mẹ sinh nuôi mình không thể hiếu thảo trước đầu gối thì cũng nên đi tảo mộ, tế bái.

Ở mặt này Độ Tiên môn đã tham khảo rất nhiều đại tông môn Trung thần châu, làm vô cùng tốt.

Nếu như đệ tử mới đến từ phàm tục sau khi nhập môn, trong môn sẽ có chấp sự ngoại môn đặc biệt phụ trách, cứ cách mười năm sẽ đến thăm cha mẹ của đệ tử mới nhập môn một lần, đưa cho bọn họ vàng bạc tiền tài đảm bảo cho sinh hoạt, nói cho bọn họ tình hình gần đây của đệ tử kia ở trong môn như thế nào, cũng sẽ cho một ít đan dược chữa bệnh, phù lục tránh tai, nhưng sẽ không giúp bọn họ gia tăng thọ nguyên.

Sinh tử đều có số định, thiên mệnh có hạn chế, Độ Tiên môn cũng không muốn dính quá nhiều đến nhân quả vô nghĩa.

Chờ sau khi cha mẹ đệ tử qua đời trong môn cũng sẽ thông báo với đệ tử, cũng cho phép hắn tùy thời về quê thủ mộ cha mẹ, từ đó hoàn toàn chặt đứt dính líu với thế tục...

Mười tám năm trước, Lý Trường Thọ đã nhận được thông báo trong môn, cha me ở thế tục của mình đều đã qua đời.

Nhờ có Độ Tiên môn chiếu cố, cha mẹ hắn vốn chỉ là dân chăn nuôi bình thường trong một bộ lạc du mục ở Nam Châu, sống được hơn trăm tuổi, cả đời vô bệnh vô tai*.

*Không bệnh tật tai ương.

Thật ra đối với cha mẹ của kiếp này Lý Trường Thọ không có quá nhiều ấn tượng, dù sao năm xưa được sư phụ mang tới núi cũng vì để đổi lấy cho bọn họ một đời không lo cơm áo, vô bệnh ít tai.

Lúc nhận được thông báo trong môn, Lý Trường Thọ vốn định lập tức đi thủ mộ nhưng để chuẩn bị cho chuyện ra ngoài độ kiếp nên tạm thời đè nén xuống.

Nhưng trong này vẫn còn một ít phiền phức.

Thủ mộ trong ba năm, chấp sự ngoại môn bôn ba bên ngoài đi ngang qua quê quán của đệ tử cần đi xem tình hình gần đây của đệ tử này như thế nào...

Đối với điểm này Lý Trường Thọ cũng có chút chuẩn bị, sớm đã làm thân với mấy vị 'Trưởng lão' phụ trách mọi việc của đệ tử trong điện Bách Phàm.

Vô cùng thân quen.

Trưởng lão này không phải là trưởng lão kia.

Trưởng lão trong điện Bách Phàm phần lớn đều lão Chân Tiên trong môn, chẳng hạn như vị Cát trưởng lão kia, phụ trách xử lý những việc vặt vãnh trong ngoài.

Trưởng lão chân chính của Độ Tiên môn đều đang tu hành ở trên núi, không quản những chuyện nhỏ nhặt, không phải Thiên Tiên cảnh không thể thu được danh hào như vậy.

Sau ba tháng;

Lý Trường Thọ đánh thức sư phụ đang bế quan, nói chuyện mình muốn về quê thủ mộ, ý là muốn sư phụ trôm nom tiểu sư muội nhiều hơn.

Tề Nguyên lão đạo tự nhiên đáp ứng, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, còn khuyên Lý Trường Thọ phải sớm buông xuống ràng buộc thế tục, chuyên tâm vào Tiên Đạo.

Lam Linh nga trái lại có chút lưu luyến không rời, nhỏ giọng hỏi: "Muội có thể ... Đi theo sư huynh thủ mộ hay không..."

"Muội đoán đi." Lý Trường Thọ híp mắt cười, Lam Linh Nga lập tức biết câu trả lời, cúi đầu đồng ý.

Lúc lưu luyến chia tay, trong sơn thủy mây mù.

Lý Trường Thọ nắm lấy cái linh ngư trong hồ cất vào trong tay áo, đáp mây bay về phía núi Phá Thiên.

Lam Linh Nga đứng ở bên hồ lẳng lặng nhìn chăm chú bóng lưng sư huynh, trong lòng niệm câu 'Độ kiếp bình an', đứng đó nửa ngày mới trở về nhà lá tu hành...

Đến điện Bách Phàm, Lý Trường Thọ quen thuộc tìm được trưởng lão mà mình quen biết, nói chính mình muốn trở lại quê hương tảo mộ, hôm nay vị Ngụy trưởng lão này trực luân phiên vui vẻ chấp thuận.

"Trường Thọ à, ta nhớ nhà ngươi là ở khu vực đông bắc Nam Châu.

Vừa hay ngày mai trong môn có chấp sự muốn đi làm việc ở Nam Châu, để hắn đưa ngươi đi cùng đi."

"Chuyện này," Lý Trường Thọ lấy mấy đầu linh ngư trong tay áo ra, "Trưởng lão, thật ra còn có một chuyện phải làm phiền trưởng lão."

"Ngươi cái tiểu tử này." Ngụy trưởng lão này lập tức mặt mày hớn hở, nhận lấy mấy cái linh ngư được bao trong thủy cầu, cầm một cái sứ vạc tới, bỏ linh ngư vào trong đó nuôi tạm.

Là người đều có thứ vô cùng thích, có người thích uống rượu, cũng có người thích mỹ vị, nhất là loại có thể nói là mỹ vị nhất nuôi dưỡng lại vô cùng khó khăn giống như Lễ Vị.

Ngụy trưởng lão cười nói: "Nói một chút xem, ngươi có chủ ý gì?"

"Đệ tử chỉ muốn nhân cơ hội này lịch luyện mấy năm ở Nam Châu." Lý Trường Thọ thấp giọng nói, "Có thể không để chấp sự trong môn đi đến quê nhà đệ tử ở bên kia xem xét không, cũng đừng để chấp sự trong môn đưa ta đi..."

"Được, đi thôi." Ngụy trưởng lão cầm thẻ tre trước mặt lên, "Vừa hay tiết kiệm một mảnh trúc.

Ngươi là một hạt giống tu tiên tốt, sau này tiền đồ vô lượng;

Phải nhớ không được gây chuyện thị phi, không được làm trái môn quy cũng không được lưu luyến phồn hoa thế tục, bị trần tục lừa gạt che mờ đi lòng hướng về đạo."

Lý Trường Thọ luôn miệng đáp ứng, chắp tay nói: "Đa tạ trưởng lão đã thành toàn!"

"Việc nhỏ thôi, đi đi, đi sớm về sớm."

Ngụy trưởng lão khoát khoát tay, lấy một viên ngọc phù ra ngoài của đệ tử đưa cho Lý Trường Thọ, lại căn dặn Lý Trường Thọ vài câu, để cho hắn bớt ở nơi thế tục nhiều người đi loạn, miễn cho bị khí bẩn của trần tục làm mờ chí hướng.

Trưởng lão này lo lắng cho Lý Trường Thọ cũng không phải giả tạo;

Dù sao những năm này tổng cộng Lý Trường Thọ đã đưa cho hơn trăm cái linh ngư...

Thường có đệ tử trong môn phái dựa vào tảo mộ hồi hương, ở trong thế tục tản bộ mấy năm, bị chấp sự trong môn bắt được cũng bị trách mắng một trận, ngoại trừ nguyệt cung, đối với việc này Ngụy trưởng lão cũng không thấy có gì kinh ngạc.

Mấy cái linh ngư đổi lại vị trưởng lão này không ghi chuyện hắn ra ngoài tảo mộ vào trong sổ sách, đương nhiên cũng sẽ không có chấp sự trong môn đến kiểm tra.

Vị Ngụy trưởng lão này chắc chỉ nghĩ đơn giản là đệ tử trẻ tuổi muốn đi thế tục hưởng thụ một chút, không có gì lớn;

Nhưng đối với Lý Trường Thọ mà nói, đây cũng là một bước nhỏ vô cùng quan trọng, còn nhất định phải đại thành trong kế hoạch độ kiếp..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.