Chương trước
Chương sau
“Hô-“

“Tê-“

“A, thật lộ liễu... Đây có khác gì thêm hai mảnh vải vào sau cái yếm? Mặc cái này ra ngoài để bẩn mắt người ta sao?”

“Cái này càng khoa trương hơn, vị trí qaun trọng nhất đều không che đầy đủ! Tứ sư tỷ đều mặc cái này cho Ngũ sư huynh xem? Không đúng, hình như là phải mặc cùng nhau…”

Lạch cạch sột soạt;

Mới sáng sớm, Tửu Cửu đã bận rộn trong căn lầu nhỏ, liên tục tới tận giữa trưa, nàng cuối cùng đã đứng ở trước cửa phòng mình, đầu ngón tay ấn trên then cửa, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nào kéo được.

Chỉ ra ngoài đi dạo một vòng!

Ờ, chỉ là ra ngoài đi dạo một vòng thôi…

Nhẹ nhàng thở một hơi, Tửu Cửu chậm rãi kéo cửa gỗ trước mặt ra, chân mang giày vải nhỏ xanh lam thêu hoa đầu tiên là bước ra ngoài.

Chỉ một thoáng, vùng sơn lâm điền viên dưới sự bao phủ của đại trận, lúc này lại nhiều thêm một sắc thái.

Mấy ánh mắt theo âm thanh nghe thấy mà nhìn tới…

Chỉ nghe loảng xoảng vài tiếng, đệ tử tạp dịch đang gánh nước đến phòng luyện đan trượt đòn gánh, đệ tử tạp dịch đang ở trong vườn hoa dọn dẹp cỏ dại bị rơi cuốc, thiếu nữ bưng mấy bình đan dược thì ném bay cái khay trong tay…

“Khụ!”

Tửu Cửu hắng giọng, đưa tay ra sau lưng, đi về phía trước nửa bước, lại vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh đảo qua các nơi.

Mấy vị nam đệ tử nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn nhiều, nhưng lại vụng trộm ngẩng đầu nhìn vài lần; có thiếu niên vừa lên trên núi không lâu, mặt cũng không hiểu sao hơi đỏ lên.

‘Cũng đâu có gì to tát, mặc gì không phải đều như nhau sao?

Lại không đồi phong bại tục, so với mặc váy ngắn khoác áo bình thường còn nhiều hơn.’

Tửu Cửu dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt mang theo mấy phần do dự, nhưng vẫn nhanh chóng quyết định, tiện tay vẫy đại hồ lồ suýt nữa quên mang ra ngoài cửa qua đây, hóa thành một trượng Trường Đoạn.

Nàng vốn có thói quen dạng chân ngồi, nhưng nhớ tới mình hiện đang trang điểm, dưới thân là váy dài màu hồng nhạt không biết chất gì nhưng rất nhẹ nhàng, dạng chân thì có hơi xấu.

Thế là, nàng thu váy, hai cái chân ngọc nhẹ nhàng giao thoa, ngồi nghiêng ở phần trước của đại hồ lô, ngự không mà lên…

Vừa bay ra khỏi Phá Thiên phong, liền thấy một vị đạo nhân lùn dính hai mắt quầng thâm đạp lên mây trắng, trong tay nâng một quyển sách chậm rãi bay tới.

Tửu Cửu lập tức dừng hồ lô lại, dùng tiên lực duy trì, cố ý ho khan một tiếng:

"Khụ! Khụ khụ!"

Tửu Ô đi ngang qua bên cạnh ngẩng đầu nhìn một chút, lễ phép mỉm cười với Tửu Cửu, ôm cuộn sách chắp tay một cái, hạ xuống giữa sườn núi Phá Thiên phong.

Tửu Cửu sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt, ngồi hồ lô tiếp tục bay về trước.

Mà Tửu Ô đã rơi vào đại trận đột nhiên xoay đầu.

“Vừa rồi hình như thấy… Tiểu sư muội?

Không đúng, mấy trăm năm tiểu sư muội đều là mấy bộ quần áo kia, làm sao có thể đổi sang trang điểm như vậy.

Hoa mắt hoa mắt.

Ai, gần đây thua thiệt hơi nhiều, may mà sư tỷ cuối cùng đã bế quan, chung quy có thể bồi bổ nguyên khí.”

Thở dài, Tửu Ô tiếp tục nghiên cứu cuộn “Bồi Nguyên Cố Khí Tam Thập Nhị pháp” trong tay, cất bước đi về phía căn lầu của mình.

Vừa mới vào nhà, vị đạo nhân lùn liền ngửi thấy một tia dư hương của tiên tử còn sót lại, không nhịn được bị dọa.

Phản ứng của thân thể, phản ứng thuần túy của thân thể.

Hắn đối với Tứ sư tỷ tình sâu thắm thiết, tình kiên như vàng, tuyệt đối không có nửa lòng e ngại!

Tửu Ô lại nghĩ đến biểu hiện anh dũng của mình trong khoảng thời gian này, lập tức hiểu ý mỉm cười…

Từ khi uống Độc Long rượu do Lý Trường Thọ sư điệt phối, cái eo mặc dù mềm nhũn, nhưng sự tự tin ở trước mặt sư tỷ lại nhiều hơn, việc ở chung giữa đạo lữ cũng hòa hợp hơn, cuộc sống tu đạo vấn trường sinh, cũng nhiều hơn mấy phần vui thú và sắc màu.

Chỉ là, lần trước bị tên nhóc này trêu cợt một lần, đáy lòng cuối cùng vẫn có sự khó chịu.

Tửu Ô trầm ngâm một tiếng, ngồi sau bàn đọc sách lâm vào suy tư.

Dĩ bỉ tri đạo, hoàn trị vu bỉ? (1)

(1) 以彼之道,还治于彼: Lấy đạo trị lại đạo

Phát triển một số đan dược tục tương tự loại rượu này, dụ hắn vào khốn trận?

Thằng nhóc này nói không chừng thật sự có thể nhịn được nỗi quẫn bách… Vậy, lại để cho Tiểu Cửu đi thêm lửa?

Ách, không được không được, đây rốt cuộc là làm hại hắn hay là trêu chọc hắn? Ngộ nhỡ tiểu sư muội không phản kháng, vậy chẳng phải lỗ vốn lớn sao!

Đấu trí đấu dũng cùng thằng nhóc này, lúc đó trái lại sẽ bị lời thề kia giới hạn, thiếu đi rất nhiều hướng có thể đi, có điều như thế cũng thú vị hơn.

"Tiểu tặc này, chờ xem, bần đạo chung quy có thể tìm được lỗ hổng của ngươi!"



"Thật là, mấy người này gặp được trên đường, sao lại cứ dùng loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá người khác, không sợ bị người ta đánh sao!"

Lúc bay tới trên không Tiểu Quỳnh phong, khóe miệng Tửu Cửu nhếch lên, không nhịn được lầm bầm một câu.

Đại hồ lô chậm rãi hạ xuống, tiên thức của nàng đảo qua các nơi Tiểu Quỳnh phong, phát hiện Lý Trường Thọ đang giảng bài cho Lam Linh Nga.

Nhẹ nhàng hơi chớp mắt, Tửu Cửu tận lực giấu đi dao động khí tức trên mình, muốn nhìn xem khi mình đột ngột xuất hiện, đôi sư huynh muội này có phản ứng gì.

Hẳn không phải bị kinh hãi đâu nhỉ?

Đôi mi thanh tú của Tửu Cửu nhíu một cái, thoáng có chút bất đắc dĩ.

Vụng trộm tới gần nhà nhanh, xa xa liền nghe thấy trong đó truyền đến rõ ràng giọng nói thanh nhuận:

"Tinh thần mịt mờ, đạo hiện trong đó; khí về trung hải, ngưng ở nguyên hồn.

Trong câu này, cái khó lý giải nhất thật ra lại là khí về trung hải, khí ở đây không phải là chỉ pháp lực ngươi tu được, cũng không phải thanh khí, trọc khí, mà là chỉ - tinh khí trời sinh ít ỏi tự thân ngươi vốn có.

Đây là bảo vật mang đến từ thai mẹ, vô cùng quan trọng đối với Luyện Khí sĩ..."

Trong phòng, Lý Trường Thọ đang ngồi ở trong ghế bành, tư thế vô cùng thả lỏng, Tiểu Linh Nga xếp bằng ở trên bồ đoàn nghiêm túc nghe giảng.

Tửu Cửu rón rén đến bên ngoài cửa phòng, xoay người một cái, giơ cánh tay lên làm hình vuốt hổ, hô to một tiếng ''Ura” vọt vào.

Tiểu Linh Nga nhắm mắt ngồi ở đó lập tức không nhịn được cười ra tiếng, Lý Trường Thọ thì có chút bất đắc dĩ thả kinh văn trong tay, mỉm cười nhìn Tửu Cửu đột ngột trang điểm…

Tửu Cửu trợn mắt nói: "Sao lại không sợ?"

"Ai nha! Bị sư thúc hù dọa!"

Tiểu Linh Nga ra vẻ bối rối hô một tiếng, nhưng nàng vừa quay đầu, miệng nhỏ lại không nhịn được thốt ra tiếng tán thưởng, "Tiểu sư thúc ngươi sao đột nhiên… Đột nhiên mặc váy dài?"

"Làm sao vậy? Không được sao?"

Tửu Cửu vụng trộm quan sát phản ứng của Lý Trường Thọ, ở trước mặt Tiểu Linh Nga dạo qua một vòng, váy và mái tóc nhẹ nhàng bay bay, khiến trong phòng tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt.

Linh Nga lúc này cũng đang nhìn lén phản ứng của sư huynh mình, khi phát hiện sư huynh đang mỉm cười gật đầu, đáy lòng hơi nhẹ nhàng thở phào.

Sư huynh không bị kinh diễm là tốt.

Linh Nga khẽ cười nói: "Tất nhiên có thể nha, sư thúc bình thường đã rất đẹp mà, hiện tại thì thêm lấp lánh chói mắt hơn thôi, đệ tử cũng không dám cưỡi mây cùng sư thúc ngài đâu."

Tửu Cửu nháy mắt mấy cái với Lý Trường Thọ, "Tiểu Trường Thọ, ngươi cảm thấy… sao?"

"Rất đẹp," Lý Trường Thọ gật đầu khen ngợi.

Làm một nữ tử có quan hệ tốt với mình, như hai vị trước mắt này, tiểu sư muội và tiểu sư thúc, bỗng nhiên đổi một thân mới váy, nhiều hơn một món trang sức mới, lại còn khuôn mặt biểu cảm cầu khích lệ, thân là một nam nhân có phong độ, thực sự không nên keo kiệt từ ngữ ca ngợi.

Nhưng nghĩ đến có khả năng xuất hiện sự hiểu nhầm như hôm qua …

Lý Trường Thọ lại tăng thêm một câu: "Chỉ là chợt nhìn, có thể sẽ không quen cho lắm."

"Vậy sao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.