Chương trước
Chương sau
Độ thiên kiếp đối với sư phụ mà nói là tử kiếp, nhưng với hắn mà nói, chỉ cần nắm chắc 99% có thể bảo đảm được bản thân bất tử, thì đó sẽ là một cơ duyên tu hành lớn nhất từ trước đến nay!

Đầu tiên, thiên kiếp là trình tự mấu chốt nhất để 'Phá kén thành bướm' của luyện khí sĩ;

Lôi kiếp rơi xuống, nguyên thần thăng hoa;

Xác phàm hóa thành tiên thai, thần hồn hóa thành tiên anh, từ đó bước vào một thế giới hoàn toàn mới, trở thành sâu kiến trong Hồng Hoang cường tráng…

Tiếp theo, thiên kiếp cũng là một lần cơ hội được chính diện tiếp xúc đến đại đạo.

Nếu luyện khí sĩ khi độ kiếp có lĩnh ngộ, thời khắc sinh tử nhìn thấy con đường diễn biến của đạo của bản thân sau này, rất có thể sẽ thật sự 'Phi thăng'.

Trong Độ Tiên môn có ghi chép, Vong Tình thượng nhân trong nửa canh giờ sau khi độ kiếp đã trực tiếp đột phá đến Chân Tiên cảnh, sau khi vượt qua Nguyên Tiên cảnh chẳng những không bất ổn đạo cơ, mà tu hành tiếp sau vẫn thế như chẻ tre.

Mà căn cứ vào ghi chép của cổ tịch, thời viễn cổ, có luyện khí sĩ Nhân tộc sau khi độ kiếp phi thăng, còn trực tiếp đột phá Thiên Tiên cảnh.

Tất nhiên, Lý Trường Thọ không hi vọng xa vời nhiều như vậy, hắn chỉ muốn đạt tới một mục tiêu tương đối thấp ——

Bình ổn vượt qua thiên kiếp, đạo cơ viên mãn không hối tiếc.

Vì ngày sau từng bước một leo lên đỉnh cao 'Trường sinh', lập nên một nền tảng kiên cố!

Lý Trường Thọ sở dĩ làm lồng chim dự bị, thật ra chính là để đề phòng một đạo Thiên lôi cuối cùng, hoặc là đạo thiên lôi thứ hai đếm ngược từ dưới lên.

Trước mặt lôi kiếp, hắn chắc chắn là phải cứng rắn thu hoạch được chỗ tốt lớn nhất, cũng có mười phần nắm chắc có thể cứng rắn được!

Vì việc đề phòng xảy ra ‘Tính trục trặc của dụng cụ’, chiếc lồng chim gấp này của pháp gia, kỳ thực hai ngày qua hắn đã làm đến bộ thứ sáu.

Có lợi khí này, không còn gì nghi ngờ - sinh mạng của mình lại lần nữa được thêm một tầng bảo hộ, nắm chắc rằng hắn sẽ sống sót khi đối mặt với thiên kiếp đã đạt đến 99%.

Lại thêm, tiếp sau đó hắn có thể tìm cơ hội lĩnh hội “Vô Vi kinh”, đợi sau khi hắn đã vững vàng đột phá tới đạo chín, sự thuận lợi vượt qua thiên kiếp hẳn là có thể đạt được 95%.

Trình độ này đã khiến hắn ‘Tiếc mệnh’ đánh cược một lần.

Tiện nhắc, sớm năm ấy, vì để bản thân không kiêu không ngạo, vững vàng ổn định, cho việc tu hành của mình một sức ép đủ lớn, Lý Trường Thọ ngay từ đầu lúc tính toán nắm chắc độ kiếp, đã ‘mặt dày vô sỉ’, tiến hành tính toán dựa theo việc độ chín đạo lôi kiếp.

Vì sao nói mình mặt dày vô sỉ?

Dù sao cửu lôi thiên kiếp là chuyên thuộc của những thiên tài kỳ tài, mà Lý Trường Thọ chưa từng cảm thấy bản thân là kỳ tài tu đạo gì cả.

Hắn chỉ là, lấy thời gian người khác dùng để thở dốc, đều sử dụng cho việc suy nghĩ chuyện tu hành mà thôi…

“Được rồi, vẫn còn một việc khá quan trọng, trước ghi vào đã.”

Lý Trường Thọ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng lại công việc thợ mộc trong tay, lấy ra một cái ngọc giản, dùng linh thức viết vào trong một tiêu đề và một đoạn văn.

[“Tóm tắt lễ nghi cần tuân theo khi đối mặt với thiên kiếp”

Thiên kiếp chính là thử thách của Thiên đạo cho người luyện khí, dù Thiên đạo chí công vô tư, nhưng sau khi Đạo Tổ hợp đạo, rất có khả năng đã giao phó một tia nhân tính vì Thiên đạo.

Theo nguyên tắc thà tin là có, không tin là không, không cầu có công chỉ cầu không qua, lúc đối mặt thiên kiếp, cần nhắc nhở tự thân, không thể dựng thẳng ngón giữa, không thể chửi ầm lên, không vừa ý quở trách Thiên đạo như thế nào, phải lặp đi lặp lại nói với mình thiên kiếp là cơ duyên cho chính mình, là cơ hội khỏi nguy hiểm và kỳ ngộ tồn tại, là kiếp nạn cơ bản người người bình đẳng.

Trước tiên vái chào thiên kiếp... ]

'Có cần từ cảm tạ hay không nhỉ? Cảm tạ trong lúc cấp bách, Thiên đạo đại nhân đã dành thời gian đến bổ?'

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, tiếp tục dùng linh thức viết.

Cẩn thận suy nghĩ, mặc dù thực lực và tích lũy của bản thân đã không tệ, nhưng công việc khác của độ kiếp, vẫn cần tỉ mỉ chuẩn bị vài lần mới được.

Quả nhiên, có Vô Vi kinh cũng không thể nóng vội.

  …

Bốn ngày vội vàng mà qua, Lý Trường Thọ ở trong đan phòng bận rộn ba ngày rưỡi, còn lại nửa ngày thì dùng cho việc tập hợp.

Lên đường lúc, mười sáu Chân Tiên và mười một đệ tử bọn họ ngồi trên một đám mây trắng khá lớn, từng người đều nề nếp mà ngồi xếp bằng;

Mấy vị Thiên Tiên ngồi một mình trên mấy đám mây trắng, bay ở trên đám mây trắng, ẩn hiện trạng thái thủ hộ.

Vong Tình thượng nhân ở trên đám mây trắng hình đóa hoa sen ngay phía trước nhất.

Có cao thủ sư môn che chở, đúng thật là thoải mái.

Lý Trường Thọ ngồi trong góc hẻo lánh, cảm thụ được gió nhẹ bay giữa đất trời, linh thức thì dò xét các chỗ quanh mình, đầu ngón tay nắm hai con người giấy.

Thân là người dẫn đội – thật, Hữu Cầm Huyền Nhã ngồi ngay phía trước nhất, lại đổi sang mặc chiếc váy dài màu đỏ lửa nàng yêu nhất, hơn thế còn tỉ mỉ chuẩn bị vật trang sức đuôi phượng, nàng lần nữa giống như một đóa hỏa linh hoa nở rộ, cứ như vậy khiến người khác chú ý, cứ như vậy kiêu ngạo bất phàm...

Thân là người dẫn đội – giả , Lý Trường Thọ trốn ở một góc hẻo lánh, lúc đả tọa nhắm hờ mắt, trường bào trên người mặc dù sạch sẽ, nhưng thể hiện ra rất bình thường, các đệ tử đều có thể lấy từ Bách Phàm điện.

Nhưng rất rõ ràng, Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không muốn cứ độc lĩnh phong tao (2) cả đoạn đường ở phía trước...

(2) Chuyên dẫn đầu

Chuyến đi chỉ được nửa canh giờ, Hữu Cầm Huyền Nhã liền chậm rãi đứng dậy với tư thái ưu nhã, cõng kiếm lớn, đi tới bên cạnh Lý Trường Thọ đang diễn kịch nhìn lên mây.

“Trường Thọ sư huynh,” Hữu Cầm Huyền Nhã thấp giọng hỏi, “Ta có thể ngồi ở đây không?”

Lý Trường Thọ: Ngươi ngồi cứ ngồi, ca chờ chút nữa sẽ đổi chỗ.

“Hữu Cầm sư muội nói lời đâu đâu, mời,” Lý Trường Thọ mỉm cười đáp, nhưng ngón tay lại chỉ vị trí xa hơn.

Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, nhấc nhẹ váy ngồi xuống xếp bằng, động tác vẫn vô cùng ưu nhã như cũ.

Mà ánh mắt của Lý Trường Thọ, trong lúc lơ đãng lại xẹt qua hai tay nàng...

Trên tay nàng, có thêm một đôi găng tay dày không quá phù hợp với váy dài.

Cũng là có lòng.

"Trường Thọ sư huynh, hôm nay ta và huynh có trọng trách đi tiên phong, sau đó là cùng nhau hiệp lực, bảo vệ tốt uy danh của Độ Tiên môn chúng ta."

"Ừm, Hữu Cầm sư muội nói rất đúng."

"Trường Thọ sư huynh, trước khi đi trưởng lão có dặn dò, sau này mấy vị Thiên Tiên trưởng bối trong môn muốn đi chủ đài, chúng ta phải đi khán đài, trong thời gian này rất dễ mắc sai lầm, chúng ta phải quan sát thật cẩn thận."

"Ừm, Hữu Cầm sư muội nói không sai."

"Trường Thọ sư huynh, mấy năm nay huynh tu hành có thuận lợi không?"

"Ừm, Hữu Cầm sư muội nói rất đúng… còn tu hành thì cũng có thể xem như rất thuận lợi."

Lý Trường Thọ mỉm cười đáp lại, đáy lòng yên lặng bổ sung thêm một câu:

“Cũng may là có Hữu Độc sư muội vẫn luôn bị phạt bế quan hối lỗi.”

Hữu Cầm Huyền Nhã mím môi, trong lúc nhất thời không tìm ra được chủ đề mới, nhưng lại cố gắng suy nghĩ muốn nói chuyện tiếp...

Đáng tiếc, trong cuộc đời nàng phần lớn đều là tu hành, bây giờ cũng không thể nói ra một đoạn đạo kinh.

Có lẽ nhìn thấy nàng suy tư quá khó khăn, cho nên Lý Trường Thọ chủ động mở miệng: "Đầu tiên nghỉ ngơi trước đã, sau này Hữu Cầm sư muội còn phải gánh trọng trách."

"Ừm." Hữu Cầm Huyền Nhã gật đầu đáp ứng, nghe theo lời nhắm mắt dưỡng thần, đôi môi đang mím cũng thả lỏng xuống, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng từ trước đến nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.