Chương trước
Chương sau
Hữu Cầm Huyền Nhã thoáng chần chừ, nhìn tấm ‘bản đồ’, có hơi khó hiểu.

Tửu Cửu bên cạnh thêm câu: “Đây là thứ Tiểu Trường Thọ làm, khá thú vị nha.”

Nghe thấy lời này, Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức gật đầu đồng ý: “Nếu là kiệt tác của Trường Thọ sư huynh, ta tất phải tham gia.”

“Sư tỷ mời nhìn, quy tắc có viết bên này.”

Xuôi theo tay của Lam Linh Nga chỉ, Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức nhìn thấy chữ viết quen thuộc, nhỏ giọng đọc ra:

“Đường thành tên, gọi khác là ‘Mô phỏng tiên sinh’ (Mô phỏng cuộc sống tiên),‘Tiên giới đại phú ông’…

Người tham gia đem con rối đại diện bản thân đặt ở điểm bắt đầu của đường tiên, sử dụng xúc xắc ném ra số điểm làm con rối tiến lên trước, mỗi lần điểm rơi chạm lên đường thành tiên sẽ phát sinh rất nhiều sự kiện.

Lúc xuất phát, mỗi người có 300 điểm linh thạch, linh thạch biểu thị với số lượng, đạt đến điểm cuối trường sinh trước nhất thì thắng, hoặc người tham gia muốn kết thúc trò chơi, dựa vào số linh thạch để phán định thắng thua.

Chú ý, không được dùng bất kỳ tiên thức, linh thức để dò xét bảo rương, cũng không được dùng chút pháp lực nào để khống chế xúc xắc.”

Hữu Cầm Huyền Nhã đọc xong, Lam Linh Nga đã đem mấy chiếc hộp gỗ năm màu bảy sắc đặt ở một bên, trong hộp gỗ có rất nhiều tấm thẻ đủ hình dạng, trên mặt cũng có đủ loại nhãn;

Sau đó, Lam Linh Nga lại lấy 3 con rối gỗ màu đặt ở điểm bắt đầu của đường mây, cầm lấy một con xúc xắc 6 mặt ra.

Vậy là đã đủ.

Hữu Cầm Huyền Nhã nào đã thấy qua kiểu chiến trận này? Nhất thời không hiểu.

Tửu Cửu cười nói: “Chúng ta chơi một lần là Huyền Nhã ngươi sẽ hiểu ngay! Đến đây, bắt đầu! Ta ném trước!”

Lam Linh Nga vội bảo: “Phải oẳn tù tì để quyết định trình tự ném xúc xắc.”

“Được rồi được rồi, hai tên các ngươi một chút cũng không biết kính già yêu trẻ, oẳn tù tì thì oẳn tù tì!”

Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn Tửu sư thúc phóng khoáng, còn có Lam Linh Nga bên cạnh đang thuyết giáo sư thúc, mặc dù có hơi không thích ứng, những vẫn phối hợp cùng nhau oẳn tù tì, xếp trình tự ném xúc xắc…

Nàng còn oẳn tù tì thắng nữa.

Hữu Cầm Huyền Nhã trước hết xuất thủ, ném được 5 điểm, cầm con rối của mình tiến lên 5 bước trên đường mây, nhìn đến nhãn dưới chân con rối.

‘Ngươi biểu hiện xuất sắc lúc quét tước bậc thang cửa núi, thu được tiền bối sư môn ban thưởng 20 viên linh thạch.’

“Sư tỷ đằng sau số lượng linh thạch của mình hãy viết thêm 20!”

“A, tốt,” Hữu Cầm Huyền Nhã theo lời làm theo, đã đại khái hiểu được quy luật.

Tửu Cửu ở một bên cầm lấy xúc xắc, hà hơi vào trong lòng bàn tay, cẩn thận ném xuống;

Nhìn thấy chữ số xúc xắc hướng lên trên cố định ở “3”, Tửu Cửu nhếch miệng bật cười, con rối của nàng tiếng trước 3 bước, xuất hiện trong ô vuông vẽ ngôi sao 5 cánh màu tím.

“Nhanh, bảo rương màu tím lấy ra, rút thẻ rút thẻ!”

Lam Linh Nga đưa ra các hòm màu tím, Tửu Cửu thò tay tìm tòi ở bên trong, rất nhanh liền lấy ra một thẻ gỗ.

“Đồ tốt, đồ tốt!

Linh Nga tới phiên ngươi, nhanh ném đi! Ném cho sư thúc một đại kim đan!

Hữu Cầm Huyền Nhã cẩn thận nhìn thẻ gỗ kia, thế mà lại thấy chính diện thẻ gỗ viết chữ lớn “Ta cũng giống vậy”, đằng sau thì có hai câu giải thích:

‘Lượt này tự phát động sau khi người tham gia hoàn thành hành động, người sở hữu có thể sao chép lượt của người tham gia khác để thu lợi.’

“Đến ta! Hừ hừ!”

Lam Linh Nga ném con xúc xắc được 2 điểm, là ô vuông trống, không có lợi ích;

Tửu Cửu lập tức ghét bỏ ra mặt, cầm thẻ gỗ nhắm ngay Hữu Cầm Huyền Nhã, hô to một tiếng: “Ta cũng giống vậy!

Cái gì vậy, khó khăn lắm mới rút được tấm thẻ này, trái lại chỉ có 20 điểm linh thạch.”

Hữu Cầm Huyền Nhã cũng nhịn không được cười ra tiếng, động tác rất tự nhiên cầm xúc xắc lên ném, lần này lại phát động sự kiện tùy cơ, từ trong một cái hòm gỗ màu đen rút được một tấm thẻ tre.

“Đắc mịch lương duyên”: Ngươi tìm thấy đạo lữ cạnh nhau cả đời của mình, tổ chức tiệc rượu, với người chơi tham gia khác thu được quà mừng 100 phiến linh thạch.

Tửu Cửu và Lam Linh Nga lập tức phàn nàn liên tục...

Hữu Cầm Huyền Nhã thì lại nhẹ giọng ca ngợi nói: “Ta có thể nhìn những tấm bài này không? Trường Thọ sư huynh có suy nghĩ thật kỳ diệu.”

Hai người bên cạnh nồng nhiệt hào hứng đành phải dừng lại trò chơi, đem thẻ trúc, thẻ gỗ, thẻ đồng, thẻ ngọc trong mấy cái hòm chia ra để Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn một lần.

Bốn dạng tấm đều có mười hai loại, ứng với 'Kỹ năng', ‘Sự kiện tùy cơ xứng danh’, ‘Sự kiện tùy cơ đảo ngược’, 'Bảo vật' .

Như cái gì mà…

‘Tôi khổ quá rồi’: Ngươi nhìn lại một đường tu hành lận đận, cảm khái tu vi bản thân có được không dễ dàng; để an ủi ngươi, mỗi người người khác sẽ cho ban 50 linh thạch.

“Đốn ngộ”: Tiến lên một ô.

“Hạng mục phụ trầm mê”: Bởi vì ngươi trầm mê thi từ ca phú, hát nhảy mềm dẻo, từ đó lãnh đạm với tu hành, mất đi cơ hội hai lượt ném xúc xắc sau đó.

“Thẻ lừa dối – Lớn”: Ngươi phát động đạo pháp ‘Đại thuật lừa dối’, thành công lừa dối 1 mục tiêu hành động, từ trên thân người ta thu được 200 phiến linh thạch hoặc một kiện bảo vật tùy ý.

Vân vân vân vân...

“Đây đều là do Trường Thọ sư huynh làm ư?”

Hữu Cầm Huyền Nhã tràn đầy ngạc nhiên hỏi, hai người bên cạnh chỉ có thể liên tục gật đầu xác nhận.

“Đừng xem nữa Tiểu Nhã, mau tiếp tục thôi!”

“Vâng, sư thúc, đệ tử có hơi thất thố, thứ này thật là thú vị ngoài ý muốn.”

“Chậc chậc, nhìn ta đi! Ha ha, lại là rút thẻ! Xuất hiện đi, ta cũng giống vậy!”

"Tửu sư thúc không được gian lận, hừm.”

“Còn lâu, với hai người tiểu bối các ngươi còn cần gian lận sao?”

Dần dần, bên trong nhà tranh tràn đầy tiếng cười vui vẻ, đã sớm mất đi sự gượng gạo trước đó.

Chạng vạng tối.

Do vừa xem “Vô Vi kinh” thượng quyển mà đột phá một tiểu cảnh giới, Lý Trường Thọ dạo bước từ trong rừng mà tới.

Hắn trước đây vẫn luôn ở trong mật thất, lúc này cũng đã nắm chắc khí tức của chính bản thân, sẽ không bị người nhìn ra sơ hở.

Xa xa, hắn liền nghe được tiếng cười truyền từ nhà tranh, linh thức nhận ra được thân ảnh của Hữu Cầm Huyền Nhã.

Hữu Độc... Sao lại tới đây?

Nghĩ nghĩ, Lý Trường Thọ yên lặng xoay người trở về phòng luyện đan, tiếng cười vui đằng sau theo gió đuổi theo.

Tửu Cửu tiếng cười khá hào sảng, “Ha ha ha! Ta cũng giống vậy! Bản sư thúc phất lên rồi!”

Hữu Cầm Huyền Nhã tiếng cười vô cùng hàm súc, cũng khó được nghe được nàng sẽ phàn nàn: “Ai, thật là không may, đệ tử lại hạng mục phụ trầm mê.”

Mà Lam Linh Nga người thắng được một vòng thì đắc ý cười một tiếng, nói với hai người: “Ta khổ quá rồi, thu linh thạch nha.”

Lý Trường Thọ không nhịn được bật cười khẽ, triển khai trận pháp bên ngoài, nghĩ về việc không mấy ngày nữa là phải đi Đông Hải.

Lại đi kiểm tra đồ dự trữ của mình vậy.

Mấy năm nay có Tửu Cửu sư thúc tương trợ, luyện chế ra rất nhiều độc đan có thể độc chết Chân Tiên, sau đó còn đem những độc đan này xử lý, làm thành độc phấn hoặc là nọc độc, thuận tiện cho đấu pháp.

Mặc dù lần này sẽ không có đất dụng võ, nhưng chung quy là phải có sự chuẩn bị mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.