Nếu sinh linh không đọ sức với một chút hi vọng sống này, vậy hà cớ gì phải đi qua một lần trên đời này!
Bất luận là tuyệt cảnh gì cũng đều có một chút hi vọng sống, rơi vào tuyệt cảnh đi đọ sức mới có thể sống sót!"
Tề Nguyên lão đạo lập tức khẽ thở dài, cười khổ: "Đồ nhi ngoan của ta, ngươi cũng biết những đạo lý này sao? Vì sao ngày thường lại thận trọng như vậy?"
Lý Trường Thọ trầm giọng nói:
"Sư phụ dạy bảo đạo lý, đệ tử một khắc cũng chưa từng quên.
Đệ tử cẩn thận, cũng chỉ vì phòng ngừa rơi vào tuyệt cảnh."
Đảo mắt đã tới phía sau núi Tiểu Quỳnh phong, Linh Nga đang đứng trên một mảnh đất trống trong rừng không ngừng vẫy gọi, Lý Trường Thọ kéo sư phụ của mình nhảy xuống, không nói lời nào đẩy sư phụ vào trong lồng gỗ vừa mới làm xong.
Sau đó lại cúi đầu bắt đầu vội vàng kiểm tra lồng chim này sắp đặt như thế nào, lấy ra một đống bình sứ đặt vào tay sư phụ, cuối cùng khép kín lồng gỗ, kéo Linh Nga nhanh chóng bay ngược ra sau.
Đám mây xám kia đã xuất hiện phía trên Độ Tiên môn, che phủ Độ Tiên môn thành một vùng âm u.
Lý Trường Thọ la lớn: "Sư phụ, người phải dốc toàn lực chống cự!
Bảo dược kia người nhất định phải dùng sau thiên kiếp thứ nhất!"
Sắc mặt Tề Nguyên ngưng trọng gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía vân kiếp, quanh người đã tuôn ra một cỗ pháp lực, tay áo và vạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292937/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.