Trở về nhà tranh của chính mình, Lý Trường Thọ trở về giường của mình tĩnh tọa, đáy lòng lên kế hoạch về việc bố trí những thứ có liên quan tới phòng luyện đan.
Trước đây hắn luyện độc đều sử dụng một tiểu dược đỉnh mang theo bên người, sớm đã không thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng của hắn; hơn nữa vì luyện chế Dung Tiên đan và những độc đan mạnh hơn, cần phải có một dược đỉnh lớn hơn, chất lượng tốt hơn.
Trước khi xây dựng phòng đan, phải đi đến Bách Phàm điện tìm sư thúc sư bá thân quen hỏi một chút đã.
Dược đỉnh tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, điều này chỉ có thể tìm vận may.
Tốt nhất là có thể tìm một số dược đỉnh đã bị vứt bỏ, tự mình tu sửa lại một chút, xem có thể có sức mạnh kỳ tích nào xuất hiện không...
Chuyện phòng đan, thật ra đã cân nhắc ba bốn mươi năm rồi, nhưng vẫn luôn có chút do dự.
Bình thường mới là màu ngụy trang tốt nhất.
Từ trận pháp ngăn cách che đậy sinh hoạt hàng ngày của sư đồ bọn họ, cho đến trận pháp bên ngoài nhà tranh của hắn và tiểu sư muội, lại đến nhất sơn nhất thủy trong Tiểu Quỳnh phong, từng ngọn cây cọng cỏ, thật ra đều là bình thường, không có điểm gì đặc biệt.
Mà dựng lên phòng đan, chắc chắn mình phải làm đủ các loại bố trí bên trong bên ngoài phòng đan, tránh bị người khác phát hiện một số “kỹ xảo nhỏ” trong lúc mình luyện đan luyện độc.
Từ lúc đầu Lý Trường Thọ đã hiểu rõ, từ lúc mình vừa cất bước tu hành, bất luận là cố gắng ngụy trang như thế nào, cũng không thể lừa gạt được sự quan sát của những cao nhân, ngược lại sẽ bị những cao nhân này đặc biệt chú ý.
Nếu bị những cao nhân này chú ý, chưa chắc đã xảy ra chuyện tốt.
Nếu không bị bọn họ chú ý, như vậy sẽ không xảy ra chuyện xấu vượt qua khỏi sự khống chế của bản thân. —— ít nhất là xác suất xảy ra chuyện sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
"Phòng đan không thể cách chỗ ở quá gần, miễn cho có khí độc gì đó rò rỉ ra..."
Lý Trường Thọ thấp giọng thì thầm, từ trong ngực lấy ra một trữ vật pháp khí chuyên dùng để gửi sách cổ sách ngọc, lấy ra một chồng tấm da dê thật dày.
Phía trên vẽ một phần trận pháp đồ và kiến trúc cấu tạo đồ, mỗi một tấm đều có rất nhiều vết tích sửa chữa lặp đi lặp lại, mà mấy tấm da dê có lâu đời nhất, bức vẽ trên đó đã vô cùng mờ nhạt.
Khanh!
Khanh!
Buổi chiều an tĩnh, tòa nhà Độ Tiên môn được bao phủ tơ lụa mỏng trơn bóng đại trận hộ sơn.
Ở trong quần phong thấp một mảng lớn Tiểu Quỳnh trên đỉnh núi, quanh quẩn một loại cảm giác tiếng đánh đập có tiết tấu...
Ở bên cạnh hồ nhỏ có ba tòa nhà lá chếch về phía bắc khoảng mười dặm trong rừng rậm, một cây đại thụ che trời cũng theo tiếng đập thanh này không ngừng rung động.
Dưới tàng cây, thiếu nữ mặc quần áo thêu cỏ hoa lan thơm, trên đầu cột tấm khăn lụa lưu vân màu tím nhạt, đang không ngừng vung một cái búa lớn, động tác có một loại ưu nhã không nói nên lời.
Thiếu nữ này đang cắn răng nghiến lợi phát ra một trận chào hỏi thân thiết:
"Không cho ta dùng pháp lực, chân với cánh tay mọc lên mụn thịt làm sao bây giờ!"
Ngươi ta chính là nữ Luyện Khí sĩ đấy!
Thật là, còn nói muốn xem người ta chặt cây, người đâu? Lại chạy về ngồi tĩnh tọa rồi chứ gì!
Hừ hừ, sư huynh thối, chặt đứt gốc của ngươi, chém cây trừ tận gốc, chém sạch cây, không còn một ngọn cỏ!
Đứt cho ta!
Két ——
Cây cổ thụ nhăn nhăn nhó nhó từ từ ngã ngửa, chấn động đến từng đàn chim ở trong rừng.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng kêu lên:
"Ngươi là... Tiểu Linh Nga?"
Lam Linh Nga lập tức nổi lên cảnh giác, xách búa lớn lập tức nhảy lên phía trước, lúc hạ xuống đất xoay người lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú bóng người trên không trung, luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Hồ lô lớn dài một trượng, nữ tiên nhân ngồi xếp bằng trên hồ lô, áo gai có chút bẩn thỉu... Ghê tởm, áo gai sam ngắn đều sắp bị mở ra...
Ách, hóa ra là Tửu Cửu sư thúc...
Lam Linh Nga vội vàng buông cái búa lớn xuống, hướng về phía trước chắp tay làm cái vái chào, đáy lòng hồi tưởng lại mấy khuôn mẫu chào hỏi mà sư huynh định ra, từ trong đó chọn ra một cái hợp với tình huống nhất, ôn nhu nói:
"Đệ tử Linh Nga bái kiến Tửu sư thúc, đệ tử tu vi thấp kém, không thể nghênh đón kịp lúc, còn xin sư thúc chớ trách."
"Không sao không sao, không cần khách khí như vậy." Tửu Cửu nhìn mấy vòng lễ này ở phía dưới, tiểu sư điệt thanh tú nói chuyện dễ nghe, cũng rất có hảo cảm.
Tửu Cửu thu hồi hồ lô lớn, từ không trung nhảy xuống.
"Sư huynh ngươi có đây không? Ta có việc muốn tìm hắn."
"Sư huynh hắn chắc là đang tu hành." Lam Linh Nga ngoan ngoãn đáp, tiếp tục ôn nhu nói: "Xin sư thúc đi lên phía trước chờ một lát, ta kêu sư phụ xuất quan nghênh đón.
Hàn xá còn có chỗ chiêu đãi không chu đáo, mong sư thúc thứ lỗi."
"Ai, không cần phiền phức như vậy, ta là đặc biệt đến tìm sư huynh ngươi;
Sư phụ ngươi vừa thành tiên, để hắn bế quan nhiều một chút đừng đi quấy rầu."
Tửu Cửu khoát khoát tay, quay đầu đánh giá khắp nơi "Tiểu Linh Nga, ngươi chặt gỗ làm gì?"
"Xem như một loại phương thức tu hành, làm sư thúc chê cười."
Lam Linh Nga trả lời vẫn như cũ cẩn thận trôi chảy, đáy lòng nàng lại nổi lên một chút nghi ngờ.
Vị sư thúc này, tìm sư huynh mình làm gì?
Sau khi Thành tiên Luyện Khí sĩ có tuổi thọ rất dài, trong môn cũng có rất nhiều đời đạo lữ;
Mà vị sư thúc trước mắt này, khuôn mặt xinh đẹp, đường cong lả lướt, tuy có hơi lôi thôi lếch thếch nhưng bản thân cũng là trời sinh quyến rũ, cộng thêm vốn liếng hùng hậu...
Trọng điểm là, vị Tửu Cửu sư thúc này và sư huynh mình cùng nhau ra ngoài...
Có vấn đề.
Lam Linh Nga sinh ra cảnh giác, suy nghĩ trong lòng nhẹ chuyển một cái, đang muốn nói bóng nói gió hỏi ra ý đồ Tửu Cửu đến đây.
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, trên mặt đất cách đó không xa xuất hiện một chút làn sóng, thân hình Lý Trường Thọ từ từ chui ra, chắp tay hành lễ với Tửu Cửu...
Một lát sau, bên trong nhà lá của Lý Trường Thọ, Tửu Cửu và Lý Trường Thọ ngồi xếp bằng ở hai bên bàn thấp.
Nàng là đến đưa phần thưởng của đại hội lịch luyện lần này cho Lý Trường Thọ, tiện thể còn mang đến tạ lễ mà Khương Kinh San phó thác, ở trên bàn bày ra hai kiện pháp bảo chứa đồ.
Lý Trường Thọ cũng không khách khí trực tiếp thu nhận.
Nhìn thấy bên trong giới chỉ trữ vật của Khương sư bá đặt mấy thứ pháp bảo, tiền và Linh thạch xếp thành một ngọn núi nhỏ, đáy lòng cảm thấy vui mừng.
Vừa rồi lúc dò xét địa mạch Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ còn đang rầu rĩ vì tiền để xây dựng các loại đại trận, phần tạ lễ này vừa đến đã trực tiếp giải quyết hơn phân nửa vấn đề.
Lý Trường Thọ hỏi: "Sao sư thúc không cùng đi đến Nam châu?"
"Ai." Tửu Cửu thở dài một cái, uể oải nằm ở trên bàn, cặp mắt dần dần mất đi ánh sáng "Vốn là muốn đi theo chơi đùa một trận, kết quả lúc trở về núi bị giữ lại tra hỏi đến bây giờ, mới từ Thưởng Phạt điện đi ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]