Chương trước
Chương sau
Nói nhiều sai nhiều, hình như Tửu Ô đã nhìn thấu một số thực chất của hắn, nhưng có thể chủ động yêu cầu 'Phí bịt miệng', điều này cho thấy Tửu Ô cũng không muốn quản nhiều chuyện tu hành của một đệ tử trong nội môn.

Nhưng mà, Tề Nguyên đạo trưởng nhíu mày trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, sắc mặt nghiêm túc nói: "Đứa nhỏ này sao lại nhỏ mọn như vậy?

Lần này nếu không phải ngươi Tửu Ô sư bá tới cứu ngươi, bây giờ ngươi nói không chừng là thế nào?

Có mấy ổ tiên trùng đó? Chính mình để lại một ổ, mấy ổ khác đều mang tới cho Tửu Ô sư bá!"

"Khụ!"

Trong đan điền Lý Trường Thọ trào lên một nghịch khí, che miệng ho khan mấy tiếng.

Hắn cố gắng duy trì mỉm cười, cắn răng nói một câu: "Vâng... Đệ tử lĩnh mệnh..."

Tửu Ô ở phía trước thấy thế thì vui lên, ngồi ở đó cười ha ha hai tiếng, quả thật cũng không tiếp tục nhiều lời.

Một khuôn mặt tròn nhỏ từ bên cạnh dò xét tới, lại là Tửu Cửu vòng qua phía sau Tề Nguyên lão đạo, ở bên trái Lý Trường Thọ thăm dò, cẩn thận nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ vô thức ngã về phía sau.

Quả nhiên, ngửa người ra sau, góc độ được điều chỉnh tốt hơn rất nhiều, có thể trực tiếp từ trên cổ áo gai nghiêng mắt nhìn xuống...

Khụ, có thể hữu hiệu đề phòng Tửu Cửu sư thúc đột nhiên đùa ác.

Tửu Cửu chớp chớp mắt, "Mấy tơ nhện kia là thứ gì vậy? Tại sao ta có cảm giác ngươi và lão Ngũ có chút cổ quái?"

Lý Trường Thọ nói: "Là một báu vật, cụ thể đệ tử cũng không giải thích rõ được, không bằng sư thúc đi hỏi Tửu Ô sư bá một chút."

Hừ, không nói thì thôi."

Tửu Cửu ngồi thẳng lại, dường như lại nhớ ra điều gì đó, dùng sức vỗ xuống đầu gối của mình, nghiêm trang nói:

"Đúng rồi, Tề Nguyên sư huynh, Ngũ sư huynh!

Các ngươi mau nhìn xem Trường Thọ là chứng bệnh gì? Có phải là do tu vi đã xảy ra sai lầm gì đó, cho nên đã để lại tâm ma?"

"Tâm ma?"

Tề Nguyên, Tửu Ô, Hữu Cầm Huyền Nhã cùng nhau quay đầu nhìn lại, mà Tửu Cửu đã vươn tay ra, nhẹ nhàng chọc vào vành tai của Lý Trường Thọ.

Động tác này vô cùng nhuẫn nhuyễn, khi Tửu Cửu đang nói chuyện đã động tay, hoàn toàn không cho Lý Trường Thọ có cơ hội để phản ứng.

Cả người Lý Trường Thọ lập tức bị hắc tuyến nuốt hết, tay trái run lên, kéo theo cơ bắp toàn thân bắt đầu run rẩy, thuận tiện trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, trong miệng phát ra từng tiếng giống như sắp bị ngạt thở...

Cái đệch!

Tiểu sư thúc này cũng có quá ác độc rồi đó!

Không đúng, đám mây đã có độc! Trong đạo hiệu có chữ Tử, đúng là không hợp với lẽ thường!

Còn may, sư phụ nhà mình không nghi ngờ, còn rất ân cần hỏi Lý Trường Thọ từ khi nào có chứng bệnh như vậy, cũng nắm cổ tay Lý Trường Thọ cẩn thận kiểm tra một hồi.

Cũng may mà Tề Nguyên đạo trưởng chỉ là Quy Đạo cảnh cấp chín, cách thành tiên còn rất xa, lúc hắn đang dò xét bị Lý Trường Thọ lừa gạt dễ dàng, cũng coi như giúp Lý Trường Thọ hóa giải "Tiểu nguy cơ" lần này...

"Không chừng là giác quan thứ sáu, lòng dạ ngây ngô," Tề Nguyên nghiêm túc nhắc nhở nói: "Trường Thọ, sau khi trở về người hãy an tâm bế quan một thời gian, không thể ra ngoài đi đi lại lại, vi sư cũng sẽ căn dặn Linh Nga không cho nàng làm ồn quấy nhiễu ngươi.

Tâm cảnh của ngươi có chút vấn đề nhưng cũng may không nghiêm trọng lắm, tĩnh tu một thời gian là được."

Lý Trường Thọ trịnh trọng gật gật đầu: "Vâng, sư phụ."

Phía trước, Hữu Cầm Huyền Nhã có hơi khẩn trương nghe thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, mà nàng lộ ra điểm này vừa vặn rơi vào trong mắt lùn đạo nhân Tửu Ô ở bên cạnh.

'Có chút ý tứ.'

Tửu Ô lông mày dày ngắn hơi nhếch lên một cái, vẻ mặt lập tức trở nên rất nghiền ngẫm...

Nghe Tề Nguyên đạo trưởng nói thế, Tửu Cửu cũng yên lòng, đứng dậy nhảy đến bên cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã nhỏ giọng hỏi trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lý Trường Thọ liếc nhìn nhiếp hồn châu trong pháp khí chứa đồ của mình, bên trong còn tàn hồn của mấy người chưa tan đi hoàn toàn, ở trong đó có thể tìm được rất nhiều mảnh ký ức.

Thế là hắn lặng lẽ thả ra một luồng linh thức, mang nhiếp hồn châu bỏ vào một vị trí hẻo lánh hơn, dùng phù phục che lại.

Việc không liên quan đến mình, mọi việc đều tốt.

Thực lực của Tửu Ô mạnh hơn Tửu Cửu rất nhiều nhưng ở trong Bắc châu cũng không dám bay hết tốc lực.

Vị thấp đạo nhân này rất cẩn thận, lúc đi đường không nói một lời, ánh mắt luôn quan sát quét qua khắp nơi.

——Điểm này làm Lý Trường Thọ rất có hảo cảm.

Cuối cùng, lên đường bình an vô sự rời khỏi Bắc Câu lô châu.

Ra khỏi nơi chướng khí bao chùm, Tửu Ô đưa bọn họ bay phía nam bảy trăm dặm, tìm một chỗ núi hoang, thông báo cho mấy vị đồng môn đến đây tụ họp.

Chờ khoảng nửa canh giờ, sư phụ của Vương Kỳ mang theo Vương Kỳ, Lưu Nhạn Nhi chạy đến trước nhất;

Sư phụ Hữu Cầm Huyền Nhã Khương Kinh San, sư phụ Nguyên Thanh Lâm Thích, và sư phụ Lưu Nhạn Nhi qua hai canh giờ mới đến.

Khương Kinh San coi như là một Tiên tử 'Tiêu chuẩn khuân mẫu', khuôn mặt xinh đẹp, thanh khí bao quanh, buộc tóc mây, váy tiên, cả người mười phần Tiên khí lại không mất đi khói lửu nhân gian.

"Tiểu Nhã!"

Nhìn ái đồ của mình ngồi quỳ trên mặt đất, cả người đều là vết thương được băng bó lại, váy dài tràn đầy vết máu, vẻ mặt tiều tụy như biến thành một người khác.

Mặt Khương Kinh San lộ vẻ thương xót, hai bước vọt tới trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

"Sư phụ..."

"Sư phụ ở đây, sư phụ ở đây.

Là sư phụ nhất thời hồ đồ mới đáp ứng thỉnh cầu của tên tặc tử Nguyên Thanh kia, để ngươi đến đây tìm kiếm cái Yếm Hỏa Minh Tâm gì đó coi như lịch kiếp, đều là sư phụ sai lầm!"

Hữu Cầm Huyền Nhã vành mắt thoáng cái hơi đỏ lên, lại nhẹ nhàng hít vào một hơi ổn định lại tâm tình bản thân, nhỏ giọng nói: "Đệ tử vô dụng, làm sư phụ phải lo lắng cho đệ tử."

Lâm Thích đạo trưởng cùng chạy tới đã nhận được tin tức của Nguyên Thanh, hắn cũng không nổi giận, nhìn thầy trò Hữu Cầm Huyền Nhã, trầm giọng hỏi:

"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lúc chia đường đi thăm dò bọn họ cũng mang theo một tên Nguyên Tiên đồng bọn của Nguyên Thanh và Vũ Văn Lăng, lúc này tên Nguyên Tiên kia cũng bị bọn họ tiện tay xử lý hỏi được đại khái chuyện trước đó.

Tửu Ô nói: "Lâm Thích sư đệ bình tĩnh đừng nóng vội, trước để cho Huyền Nhã kể lại toàn bộ sự việc một lần đi.

Huyền Nhã, ngươi cố gắng nói cặn kẽ một chút, không được có bất kỳ giấu giếm nào!"

Khương Kinh San vội nói: "Tiểu Nhã ngươi cứ việc nói đi, mọi chuyện tự có sư phụ thay ngươi làm chủ."

"Đệ tử tuân mệnh." Ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn về phía Lý Trường Thọ ở bên ngoài, tâm tình vừa mới phập phồng không hiểu sao bình ổn lại.

Trước tiên nàng thở dài, bắt đầu chậm rãi kể lại từ lúc năm đệ tử bọn họ vừa chia ra hành động, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều kể ra hết.

Từ buổi chiều nói đến hoàng hôn, từ hoàng hôn nói đến khi trời đầy sao;

'Này độc tỷ, sao không nói từ lúc khai thiên lập địa luôn đi?'

Trong lòng Lý Trường Thọ khinh thường một câu, lặng lẽ đi ra chỗ xa xa ngồi tĩnh tọa điều tức, cũng nghe được đại khái chuyện Hữu Cầm Huyền Nhã đã trải qua...

Lúc Tửu Cửu bị nhốt, Nguyên Thanh vẫn chưa lập tức đánh lén Hữu Cầm Huyền Nhã mà trước tiên đưa một đám ác tặc đến ám sát hai người, mục đích muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Kết quả, 'Mỹ nhân' Hữu Cầm Huyền Nhã này còn mạnh hơn không ít so với 'Anh hùng' Nguyên Thanh, làm cho Nguyên Thanh rơi vào tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.