Sau khi Bắc Câu lô châu bị chướng khí bao trùm, loại gỗ thông này cũng gần như diệt sạch, nhưng cuối cùng lại trở nên um tùm một lần nữa.
Từ đó về sau, Bắc Nguyên hàn tùng đã có một hiệu quả thần kỳ nào đó, bản thân không sợ chướng khí, tỏa ra một khí tức nào đó, có thể để cho độc trùng độc thú tránh né theo bản năng.
Đống lửa nho nhỏ này có thể làm cho, trong phạm vi ba trăm trượng của chúng ta sẽ không có độc vật.
Nghe nói, hiện nay nơi Vu tộc thường xuyên tụ tập có thể nhìn thấy một mảng lớn Bắc Nguyên hàn tùng, mà loại gỗ thông này cũng không đáng mấy khối linh thạch, chỉ có rất ít người sử dụng."
Hữu Cầm Huyền Nhã nghe như vậy thì có chút nhập thần, trong đôi mắt kia phản chiếu một bên mặt của Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói: "Kiến thức của sư huynh thật sâu rộng..."
"Trong điển tịch nội môn có ghi chép." Lý Trường Thọ bình tĩnh đáp lại, tiếp tục cầm quyển sách đọc, cũng không có ý muốn tiếp tục trò chuyện nữa.
Hữu Cầm Huyền Nhã mím môi, đáy lòng suy nghĩ điều gì đó.
Lại qua một trận...
"Sư huynh đã tìm được thảo dược mình muốn tìm chưa?"
"Coi như có chút may mắn, đã tìm được rồi." Lý Trường Thọ mỉm cười, nghĩ đến chuyện này, tâm trạng trở nên rất tốt.
Hữu Cầm Huyền Nhã không muốn để cho cuộc trò nói kết thúc như vậy, lại hỏi: "Hình như sư huynh đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho chuyến đi lần này."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292899/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.