Sau khi Bắc Câu lô châu bị chướng khí bao trùm, loại gỗ thông này cũng gần như diệt sạch, nhưng cuối cùng lại trở nên um tùm một lần nữa.
Từ đó về sau, Bắc Nguyên hàn tùng đã có một hiệu quả thần kỳ nào đó, bản thân không sợ chướng khí, tỏa ra một khí tức nào đó, có thể để cho độc trùng độc thú tránh né theo bản năng.
Đống lửa nho nhỏ này có thể làm cho, trong phạm vi ba trăm trượng của chúng ta sẽ không có độc vật.
Nghe nói, hiện nay nơi Vu tộc thường xuyên tụ tập có thể nhìn thấy một mảng lớn Bắc Nguyên hàn tùng, mà loại gỗ thông này cũng không đáng mấy khối linh thạch, chỉ có rất ít người sử dụng."
Hữu Cầm Huyền Nhã nghe như vậy thì có chút nhập thần, trong đôi mắt kia phản chiếu một bên mặt của Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói: "Kiến thức của sư huynh thật sâu rộng..."
"Trong điển tịch nội môn có ghi chép." Lý Trường Thọ bình tĩnh đáp lại, tiếp tục cầm quyển sách đọc, cũng không có ý muốn tiếp tục trò chuyện nữa.
"Sư huynh đã tìm được thảo dược mình muốn tìm chưa?"
"Coi như có chút may mắn, đã tìm được rồi." Lý Trường Thọ mỉm cười, nghĩ đến chuyện này, tâm trạng trở nên rất tốt.
Hữu Cầm Huyền Nhã không muốn để cho cuộc trò nói kết thúc như vậy, lại hỏi: "Hình như sư huynh đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho chuyến đi lần này."
"Ừ." Lý Trường Thọ thuận miệng đáp, "Mười lăm năm trước đã chuẩn bị cho chuyến đi Bắc châu lần này, ngày bình thường đã giữ rất nhiều vật dụng tránh độc lặt vặt."
Mười lăm năm?
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng chớp mắt, lại hỏi: "Kia... Vũ Văn Lăng và mấy bọn ác tặc, bọn họ làm sao vậy?"
Lý Trường Thọ nói: "Bọn họ đã đồng quy vu tận với Tam Tình Bích Ba xà sắp thành tiên, việc này chúng ta cũng vô cùng may mắn, con rắn độc kia rất lợi hại."
"Ừ." Hữu Cầm Huyền Nhã thở dài, "Như vậy ác tặc đã định là không có kết quả tử tế, chỉ là không nghĩ tới báo ứng sẽ đến nhanh như vậy."
Lý Trường Thọ thuận thế nói: "Cái kia, Hữu Độc, khụ, Hữu Cầm sư muội, có chuyện ta muốn nhờ ngươi."
"Sư huynh cứ nói!"
Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức tỉnh táo tinh thần, trong đôi mắt kia tràn đầy ánh sáng, sáng rực nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, "Nếu có thể báo đáp ân nhân cứu mạng của sư huynh, ngay cả việc đánh đổi với tính mạng của Huyền Nhã cũng không sao cả!"
"Không cần nghiêm trọng như vậy." Lý Trường Thọ cười nói, "Lần này chúng ta ra ngoài gặp phải khó khăn trắc trở ly kỳ, sau khi về núi chắc chắn sư trưởng sẽ hỏi kỹ càng.
Từ xưa đến nay ta luôn sợ phiền phức, cũng không muốn bị người quá mức chú ý, càng không muốn gây nên những sóng gió gì trên người, vẫn mong lúc sư muội hồi bẩm sư trưởng, không cần nói thêm những chuyện có liên quan đến ta.
Tu vi của ta không cao, cũng có một chiêu độn thổ, nói ra điều này cũng chỉ sợ làm trò cười cho người khác."
"Sư huynh..."
Vẻ mặt Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ động, đáy lòng xẹt qua tia lửa điện.
Thi ân không muốn báo, khiêm tốn không để lại tục danh.
Một lòng cầu xin tiên đạo, quân tử nên khiêm tốn.
Đáy lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sóng mắt lưu chuyển thế nhưng liên tục cảm khái.
“Trường Thọ sư huynh thật quân tử, có tấm lòng khí phách như vậy, quả nhiên là ta khó có thể với tới, càng không thể đánh đồng với Nguyên Thanh kia.
Hữu Cầm Huyền Nhã, ngươi ngày bình thường xung quanh có biết bao nhiêu phù phiếm tự cao, cảm thấy Luyện Khí sĩ cùng thế hệ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, lại không biết có nhân vật như thế này ẩn chứa trong thế hệ cùng thời đồng môn.
Nếu có thể cùng Trường Thọ sư huynh xem là bạn thân của nhau, vậy coi như không uổng một nhóm tiên môn của mình…
"Sư huynh yên tâm." Hữu Cầm Huyền Nhã bình tĩnh nói, "Huyền Nhã biết rõ, sẽ ghi tạc những chuyện này vào trong lòng."
Lý Trường Thọ chớp chớp mắt, người này thật sự đã hiểu rõ rồi?
Vì sao luôn cảm thấy nàng vẫn còn dư độc chưa tiêu tan...
Thôi vậy, sau khi mình trở về Tiểu Quỳnh phong sẽ lập tức đóng cửa không ra ngoài, coi như chuyện này có gây nên sóng gió, có lẽ không tới mấy tháng sẽ bình tĩnh trở lại.
Biết điều mới có thể tránh né được nhân quả.
Tiếp sau đây chỉ cần không đi nhầm đường, lần này chuyến đi Bắc Câu lô châu của mình coi như kết thúc mỹ mãn.
Đột nhiên, vẻ mặt Lý Trường Thọ khẽ động, tơ nhện ba đầu trùng đồng được bố trí ở bên ngoài, lúc này đột nhiên bắt được một hình ảnh...
Mấy thân ảnh từ bên ngoài trăm dặm nhanh chóng bay qua, người ở bên ngoài nhất mặc chiếc áo gai, tư thái yểu điệu.
Mặc dù bởi vì đối phương bay quá nhanh, không nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng, nhưng từ mức độ kéo căng áo gai ngắn, và vòng cung kinh người chỉ xuất hiện trong lúc đón gió kia có thể suy đoán...
Tửu Cửu!
"Chuẩn bị xuống đi, bọn họ tới rồi."
Lý Trường Thọ nở nụ cười, tảng đá dưới đáy lòng cũng coi như yên ổn buông xuống.
"Trường Thọ! Huyền Nhã!"
"Trường Thọ! Ây ya! Sao ngươi lại chạy đến nơi nguy hiểm như thế này chứ!"
Lý Trường Thọ đứng trước hang động, nhìn hai thân ảnh từ trên mây đáp xuống, khuôn mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Cũng vượt dự liệu của hắn, vậy mà sư phụ nhà mình cũng đi tới đây tìm...
Mặc dù nhìn thấy vẻ mặt kích động của lão sư phụ, cũng lấy phất trần quen thuộc kia ra, xem ra lại muốn quất một trận tử tế vào mông của hắn rồi, thế nhưng đáy lòng của Lý Trường Thọ cũng có chút ấm áp...
Ngay trước mặt trưởng bối nội môn, Lý Trường Thọ chuẩn bị không né tránh, mặc cho sư phụ đánh hai lần cho bớt giận.
Dù sao thì cũng không đả thương được.
Tửu Cửu và Tề Nguyên lão đạo cùng nhau từ trên mây nhảy xuống, vốn dĩ Tửu Cửu là muốn tới trước mặt Lý Trường Thọ nhìn xem hắn có bị thương gì không, nhưng lại nghĩ đến Tề Nguyên đạo trưởng cũng có mặt ở đây, vì vậy trực tiếp xông về phía Hữu Cầm Huyền Nhã.
Nhìn thấy sư phụ giơ phất trần muốn đánh, Lý Trường Thọ bày ra vẻ mặt đau khổ qua nhắm mắt chịu đựng, nhưng phất trần chỉ là nhẹ nhàng quất trên vai hắn, cũng không có lực đạo gì.
Tiếp theo đó liền nghe thấy Tề Nguyên đạo trưởng mắng:
"Tại sao ngươi lại chạy đến Bắc châu hung ác này chứ!
Nếu như không phải Linh Nga đánh thức vi sư, ngươi không có mặt ở đây, vi sư cũng không biết đi tới đâu để thu thập hài cốt của ngươi!"
"Sư phụ, đệ tử tự tiện hành động, không bẩm báo trước với sư phụ, mong sư phụ thứ tội."
Lý Trường Thọ quy củ cúi đầu trả lời, dư quang khóe mắt thì liếc nhìn sang bên cạnh...
Tửu Cửu ôm Hữu Cầm Huyền Nhã, xoay vòng tại chỗ, cười giống như một đứa trẻ; khuôn mặt Hữu Cầm Huyền Nhã ửng đỏ, liên tục gọi tên 'Sư thúc', nhưng không thể nào tránh thoát được.
Làn váy tung bay, tóc xõa xuống, trận [xoay vòng hai người] này cũng tương đối đẹp mắt.
Chính là, hai người quyết đấu chính diện, va chạm nhau, bất luận là phán định từ quy mô, hay là từ sự chập chờn trong lúc va chạm xuyên thấu qua quần áo hiện ra để tiến hành bình phán, mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã cũng rất ưu tú, nhưng rõ ràng đã thất bại bởi Tửu Cửu sư thúc...
Khách quan mà nói, Hữu Cầm Huyền Nhã thắng ở tỉ lệ tư thái hoàn mỹ, đường cong không thể bắt bẻ, so với Hữu Cầm Huyền Nhã, trên đầu Tửu sư thúc có chút không đủ, khuôn mặt cũng hơi tròn, phong cách của hai người có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]