Mặc dù Độ Tiên môn chỉ tính là một môn phái tu tiên trung đẳng nhưng dầu gì cũng được công nhận là tam giáo tiên tông, cho dù vương quyền thế tục có mấy cái tiên nhân trấn giữ, Độ Tiên môn cũng sẽ không để ở trong mắt.
Nếu như Tửu Cửu sư thúc và năm người bọn hắn không trở về sơn môn trong thời gian ước định, tất nhiên sẽ có tiên nhân ra bắc tìm, một nhóm người Nguyên Thanh này lằng nhằng như thế quả thực chính là tự tìm chết.
Kể một ngàn nói một vạn, cái tên nam nhân giả ấm áp này chắc không phải là tham luyến thân thể băng sơn này chứ?
Sách, hạ tiện!
Lúc này ánh mắt Lý Trường Thọ, từ tiên nhân trên mây Vũ Văn Lăng, xuống phía dưới mấy người đang truy sát Hữu Cầm Huyền Nhã, đã bị đánh số thứ tự là người một hai ba bốn...
Linh Thức khóa chặt vào trên người Hữu Cầm Huyền Nhã, Lý Trường Thọ đọc pháp chú, thực hiện 'Phong Ngữ chú', trực tiếp truyền thanh đến tai Hữu Cầm Huyền Nhã.
"Lấy hướng mặt ngươi lúc này là Càn vị, lui hướng Chấn vị, xa ra tám thước."
Hữu Cầm Huyền Nhã đang lấy ngự kiếm chống đỡ pháp bảo phía trước đánh tới, lập tức chấn động tinh thần.
Trường Thọ sư huynh!
Sao hắn lại ở chỗ này?
Mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã đã vô thức tuân theo chỉ dẫn giẫm lên phi kiếm sát mặt đất rút lui về sau, hai đạo lưu quang vừa vặn xoẹt qua bên kiếm trận.
"Lui lui, xa ra sáu thước."
Lý Trường Thọ truyền thanh giọng điệu hơi dồn dập một chút, Hữu Cầm Huyền Nhã theo lời lại tránh, lại có hai đạo lưu quang trượt xuống một bên khác.
Sau đó, giọng nói của Lý Trường Thọ liên tục vang lên trong tai nàng.
"Đừng có sững người, có thừa lực thì phản kích đi, chú ý vẻ mặt, không được để cho bọn họ nổi lên nghi ngờ.
Bên dưới vách núi cất giấu một độc vật lợi hại, dẫn bọn họ chạy tới đó, dùng độc vật phản địch.
Ra xa ba thước, chuyển Chấn vị năm thước."
Ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã vốn có chút ảm đạm, giờ phút này nhanh chóng khôi phục lại sáng người.
Nàng ngậm chặt môi, đáy lòng ừ một tiếng xem như đáp lại.
Rất nhanh, nàng trái lui phải tránh dần dần thong dong lên, ở sáu gã đuổi giết và trong mắt hai người trên không, Hữu Cầm Huyền Nhã cả người đột nhiên trở nên linh động hơn.
Lâm trận đột phá?
Thế công của sáu người kia bị nàng liên tiếp né tránh hơn phân nửa, phi kiếm vốn chỉ có thể phòng thủ lập tức tìm được chỗ đột phá bắt đầu phản công.
Một tăng một giảm này, áp lực của Hữu Cầm Huyền Nhã bỗng nhiên giảm đi rất nhiều, đều gọn gàng nhanh chóng lui về chỗ vách núi ẩn giấu Tam Tinh Bích Ba xà.
Cùng lúc đó, thân hình Lý Trường Thọ đã xuất hiện ở trên vách đá bên trong tầng nham thạch, cách Tiên giải thảo khoảng hơn trăm trượng.
Dường như con Tam Tình Bích Ba xà kia đã cảm ứng được cái gì đó, ở dưới vách núi thò đầu ra, cảnh giác quan sát khắp nơi.
Ở trước Tiên Giải thảo là một bãi cỏ, cây cổ thụ vỏ đen cứng rắn đứng vững ở chỗ cách vách núi mười sáu trượng, bóng cây che ở chỗ Tiên Giải thảo.
Lý Trường Thọ tìm đúng rễ chính của cây cổ thụ vỏ đen này, ở trong tầng nham thạch hủy bỏ độn thổ, cứng rắn đỉnh xung quanh áp lực khủng lồ đè ép đến, cắn răng thi triển ra thuật độn mộc, chui vào trong cây cổ thụ, che giấu hơi thở, quả quyết xông lên.
Lão cổ thụ:
Hả?
Ừm...
"Khôn vị lên bốn, Ly vị lui sáu, độc vật kia đã bắt đầu bơi về phía bên trái."
Lý Trường Thọ trốn trong thân cây bách thoải mái ấm áp không ngừng truyền âm, Hữu Cầm Huyền Nhã cách cây bách không quá ba trăm trượng.
Vách núi này có kết cấu lồi ngang, vào lúc này con Tam Tình Bích Ba xà kia đã bò ra khỏi khe đá lúc đầu đã ẩn thân, đang bò khắp vách đá dưới vách núi, đầu rắn đang bò lên thân cây bách để thăm dò.
Nó đã bị Hữu Cầm Huyền Nhã và sáu tên đuổi giết kinh động, nhưng bản thân lại không bị Vũ Văn Lăng ở trên không phát hiện.
Điều này đã làm cho Lý Trường Thọ có thể tiết kiệm hơn phân nửa mưu tính.
Lý Trường Thọ vẫn luôn tính toán, một mặt cực lực áp chế vận chuyển khí tức trong cơ thể mình, một mặt không ngừng lên tiếng chỉ điểm Hữu Cầm Huyền Nhã, còn phải luôn quan sát động tĩnh của con ma vật này, không thể không quan tâm đến sống chết của 'Hữu Độc' Huyền Nhã...
Mặt vẫn chưa mài xong, cũng không thể làm con lừa thành thịt lừa nướng.
Đến rồi.
Hữu Cầm Huyền Nhã cách cây đại bách chỉ còn lại một trăm trượng!
Sự chú ý của Tam Tình Bích Ba xà hoàn toàn bị trận đấu pháp của mấy người thu hút, nó từ từ bò lên vách đá, ẩn núp mơ hồ khi tới gần con đường Tiên Giải thảo, không rời xa Tiên Giải thảo.
Nó là một kẻ săn mồi có kinh nghiệm già dặn, am hiểu sâu về việc phục kích, lúc này cũng có chút ẩn nhẫn, đã coi Hữu Cầm Huyền Nhã và mấy người truy kích phía trước trở thành món ăn ở trên bàn, điểm tâm nhỏ.
Lý Trường Thọ có thể tưởng tượng được, lúc con độc xà dài ba trượng này phóng ra ngoài, sẽ là một cảnh tượng kinh khủng kích thích đến mức nào.
Thế giới này, vốn luôn khủng bố như vậy.
Tiếp theo đây...
Mộc độn khẩu quyết lưu chuyển, Lý Trường Thọ tự do lên xuống trong thân cây, từ từ rơi xuống chỗ rễ cây.
Lý Trường Thọ vẫn không ngừng truyền âm, không ngừng chui vào tai Hữu Cầm Huyền Nhã:
"Khảm vị vào ba, Chấn vị lui chín.
Bây giờ độc vật đã để mắt tới ngươi, về sau nên chuyên tâm nghe ta chỉ dẫn, khi ta nói hai chữ nhảy lên, ngươi phải dốc toàn lực phóng lên không trung, tuyệt đối không nên có một chút do dự."
Đáy lòng Hữu Cầm Huyền Nhã nói ừ, kiếm chỉ trong tay không ngừng hoạt động, ánh lửa phi kiếm bao quanh mình xuyên tới xuyên lui.
Ngự kiếm bay lên, váy dài phất phới, nàng giống như một tiên tử đang nhảy múa trong ngọn lửa, vô cùng mê người nhưng lại cực kỳ chói mắt.
Trên không trung, Vũ Văn Lăng xách bả vai của Nguyên Thanh, giúp hắn chống cự chướng khí xung quanh mình.
Nguyên Thanh nhìn chăm chú Hữu Cầm Huyền Nhã ở bên dưới, ánh mắt toát ra vẻ si mê nồng đậm.
"Vũ Văn tướng quân! Lần này nhất định không thể để cho Huyền Nhã lại thoát thân!"
"Tứ công tử yên tâm, lần trước là chưa đề phòng nàng mượn bảo phù." Vũ Văn Lăng trầm giọng đáp, "Pháp lực của nàng đã không còn nhiều, đợi đến khi nàng lui đến rìa vách núi, mạt tướng sẽ ra tay bức bách, đến lúc đó Thiếu chủ có thể hiện thân ở bên cạnh, bảo vệ ở trước mặt nàng.
Nếu đáy lòng nàng đối Tứ công tử chỉ có chán ghét, có lẽ tác dụng của độc tình sẽ giảm phân nửa, cần phải để cho nàng có chút hảo cảm với Tứ công tử mới được."
Sắc mặt Nguyên Thanh có chút khó coi, gật đầu đáp ứng: "Vũ Văn tướng quân phí tâm rồi."
Vũ Văn Lăng lại trầm giọng nói: "Mạt tướng cũng có chút nghi hoặc, Tứ công tử ngài làm cách nào, trong sáu mươi năm qua không thể đả động phương tâm của Lục công chúa.
Hôm nay nếu việc này không thành, hoặc độc tình không thể nào phát huy tác dụng, chúng ta nhất định phải giết Lục công chúa ở đây, vẫn mong Tứ công tử sớm chuẩn bị."
Nguyên Thanh gắt gao nắm chặt quyền, trong mắt hơi tức giận, nhưng lại không nói điều gì.
Bên dưới, Hữu Cầm Huyền Nhã đã lui đến gần vách núi, sắp tiến vào vùng tán cây bao phủ của cây bách.
Lý Trường Thọ sớm đã xuống tới rễ cây, trong đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh quang, câu 'nhảy lên' kia thông qua chú pháp, chui vào tai của Hữu Cầm Huyền Nhã!
Ánh lửa phi kiếm dưới chân Hữu Cầm Huyền Nhã phun trào, thân uyển chuyển bay thẳng lên trời, làm cho mấy lưu quang đang đánh tới ồ ạt thất bại!
Mà sáu người truy kích Hữu Cầm Huyền Nhã không biết phía trước có hiểm ác, trực tiếp xông vào vùng tán cây bao trùm của cây bách!
Bọn họ vốn cũng không có suy nghĩ dừng bước, đều nghĩ đến nhảy lên phía trước mấy bước tiếp tục truy kích, thật sự không biết, trên ngọn cây kia chính là một sợi dây đỏ sinh tử!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]