Vũ Văn Lăng lập tức gật đầu đáp ứng, bộ dáng có chút vội vàng, cũng phù hợp với phản ứng của một hộ vệ trung tâm.
Chỉ là, lúc Tửu Cửu quay người bay về phía nơi xa, bên cạnh chân Vũ Văn Lăng bay ra một con bọ cánh cứng màu đen, chui vào đám mây xám dưới chân.
Động tác này quá mức nhỏ bé, lại thừa dịp tiên thức Tửu Cửu dùng để dò xét tình huống của bốn đệ tử khác, dù tu vi Tửu Cửu cao hơn Vũ Văn Lăng rất nhiều, cũng không phát hiện được tiểu động tác của người này...
Đợi sau khi hai người này bay đi, giáp trùng kia tiếp tục bay trong sương mù xám, gắt gao nhìn chăm chăm thân ảnh Lý Trường Thọ.
...
"Hả?"
Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên không trung một chút, đang phi nhanh hắn hơi nhận ra một tia không giống bình thường, tựa hồ như có một đôi mắt ở trong không trung đang chăm chú nhìn mình.
Nhưng tra xét kỹ càng, lại không phát hiện ra bất thường nào.
Sư thúc?
Hẳn là không phải, ánh mắt này mang theo địch ý.
Căn cứ vào nguyên tắc thà rằng tin có còn hơn là không, Lý Trường Thọ dừng lại, hai tay cấp tốc kết ấn, trong miệng nói lẩm bẩm, mặt đất màu xám đen phía trước đột nhiên xuất hiện một làn sóng nhỏ bé.
Hắn bước vào trong đó, thân hình cấp tốc chìm vào trong đất, biến mất trong nháy mắt không thấy nữa.
Ngũ hành độn pháp, thổ độn.
Một lát sau, thân ảnh Lý Trường Thọ chui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292859/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.