Lý Trường Thọ từ Độ Tiên điện trở về nơi đây, vẫn chưa nhìn thấy hai người Tửu Ô và Tửu Thi, cũng không thấy tiên nhân chữ Tửu khác.
Bọn họ đều bận đi đến các nơi trong sơn môn.
Tiểu sư thúc vẫn say rượu ngủ bên giường, Lý Trường Thọ không muốn qua đó quấy rầy.
Bế tiểu sư thúc từ dưới đất lên giường?
Chuyện vượt khuôn phép lại còn dễ dàng bị người ta hiểu lầm như thế, hắn đương nhiên sẽ không làm.
Không chỉ vậy, Lý Trường Thọ còn đi nghiên cứu lầu các xung quanh của sư thúc, rất nhanh đã hiểu rõ nguyên lý bố trí trận pháp phòng hộ nơi đây.
Lý Trường Thọ khởi động trận cơ và trận pháp để bảo hộ khiến tiểu sư thúc ngủ một cách thoải mái nhất không bị bó buộc.
Trận pháp ở đây, vừa nhìn đã biết là do Tửu Ô sư bá bố trí, mang đậm phong cách của “đạo nhân lùn”.
Sau đó, Lý Trường Thọ tìm được một vị đệ tử tạp dịch, cho hai bình đan dược dành cho Hóa Thần cảnh dùng.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Trường Thọ nhờ gã đợi tiểu sư thúc tỉnh lại thì nhắn dùm một tiếng, nói hắn và Linh Nga đã trở về Tiểu Quỳnh phong.
Làm xong những việc này, Lý Trường Thọ mới mang theo Linh Nga, để sư muội nằm ở trên mây, bay ở độ cao quen thuộc trở về Tiểu Quỳnh phong.
Cảm giác tồn tại của Tiểu Quỳnh phong, thật sự quá mỏng manh.
Mặc dù Lý Trường Thọ hết sức hài lòng vì điều này…
Nhưng sư phụ đã biến mất lâu như vậy, tiên môn vậy mà không có người nào chủ động đến hỏi thăm!
Chuyện này khiến cho một số chi tiết nhỏ Lý Trường Thọ đã chuẩn bị từ trước, hoàn toàn không thể phát huy được tác dụng!
Tất nhiên, không cần dùng cũng là chuyện tốt…
Điều vô cùng may mắn là, trên hai mặt tấm bia đá “Liệt sĩ” ở Bách Phàm điện vừa lập không lâu, Lý Trường Thọ không phát hiện tục danh của sư phụ nhà mình, không thì thật sự không biết nên như thế nào giải thích cùng sư phụ.
Ba pho tượng giấy đạo nhân kia, được cúng bái lâu thêm nữa, có lẽ cũng không có chuyện gì phát sinh.
Loại “tế lễ truy điệu” này chỉ đơn thuần là để kỷ niệm, không hề sinh ra hương hỏa công đức…
Trở về nhà tranh, Lý Trường Thọ trước tiên đánh thức Linh Nga. Hai sư huynh muội thương lượng một lúc, quyết định theo bộ kế hoạch [Ổn sư] thứ nhất mà làm.
Lý Trường Thọ nằm xuống giường của mình, bờ môi khô quắt, hai mắt vô thần, ánh mắt lại mang theo vài phần lưu luyến với thế gian.
Lam Linh Nga vội vàng chạy tới nhà tranh của sư phụ, quỳ gối trên bồ đoàn, mang sư phụ…
Thả ra.
"Ai dám ám toán bần đạo! Xem chiêu!"
Tề Nguyên lão đạo nhảy ra khỏi túi, giơ phất trần trợn mắt nhìn bốn phía, cúi đầu đãthấy tiểu đồ đệ quỳ trên mặt đất.
Vành mắt của Linh Nga đỏ lên, nhẹ nhàng cắn môi, âm thầm véo bắp đùi mình, thậm chí còn dùng thêm chút tu vi thực sự.
"Sư phụ…"
Tề Nguyên ngẩn ra, sau đó liền nhớ lại trước đó chính là mình đã bị hai người đệ tử đánh ngất.
Tiên thức đảo qua, Tề Nguyên lập tức thấy được đại đồ đệ nằm ở nhà tranh bên cạnh, vội hỏi:
"Linh Nga, con sao vậy? Sư huynh của ngươi hắn… Hắn bị sao vậy?!"
"Sư phụ, trước đây có lượng lớn yêu ma xâm phạm sơn môn, sư huynh lo lắng ngài sẽ xông lên liều mạng với yêu ma, nên tụi con mới cùng nhau đánh ngất sư phụ...
Sư huynh trong trận đại chiến này..."
Linh Nga còn chưa nói xong, Tề Nguyên đã vội vàng chạy tới bên giường Lý Trường Thọ.
Tề Nguyên lão đạo nhìn thấy đệ tử bị trọng thương lập tức hối tiếc không thôi, vội vàng lấy ra một đống bình thuốc, trong lúc nhất thời lại không biết nên dùng cái nào cho thích hợp.
Lý Trường Thọ mở hai mắt ra, thấp giọng nói: "Sư phụ."
"Ừ, sư phụ ở đây!" Tề Nguyên run giọng đáp, "Sư phụ ở chỗ này, con có gì cứ nói."
"Con không sao," Lý Trường Thọ khàn giọng, yếu ớt thở dài, "Sư phụ, đệ tử trước đây làm ngài hôn mê..."
"Việc này không sao, không có gì đáng ngại, ngươi cũng là suy nghĩ cho vi sư, ta làm sao không hiểu?"
Tề Nguyên lão đạo ngồi ở bên giường, cầm cổ tay Lý Trường Thọ, thận trọng dò xét.
Chỉ thoáng chốc, sắc mặt của lão đạo biến đổi.
Tiên lực trong cơ thể của đại đệ tử, so với mình còn tinh khiết hơn, thanh tịnh hơn rất nhiều, đây chắc chắn là tiên lực Nguyên Tiên cảnh.
Nhưng hiện giờ, những tiên lực này trong cảm giác của lão, lại vô cùng ít ỏi. Khí tức trong cơ thể Lý Trường Thọ giờ phút này vô cùng lộn xộn, tâm mạch ầm ĩ như nổi trống, nếu xem xét kĩ, tựa như…
Đang tại gõ trống tấu nhạc, rất là có tiết tấu!
Lý Trường Thọ cố gắng mỉm cười, nói:
"Sư phụ, đệ tử không có việc gì, người không cần phải lo lắng."
Trong mắt của Tề Nguyên tràn đầy sự áy náy, thở dài:
"Ài, là vi sư vô năng, không thể bảo vệ con và Linh Nga, còn khiến các con lao tâm lao lực như vậy."
"Đệ tử phải làm cho sư phụ mê choáng, không thì sư phụ nhất định sẽ... Khụ, khụ khụ.."
Tề Nguyên lão đạo vội nói:
"Đây không tính là gì, vi sư sẽ không trách ngươii."
Lý Trường Thọ suy yếu ho khan hai tiếng, cười khổ nói:
"Sư phụ nói mà không có gì chứng minh, làm trong lòng đệ tử thật sự áy náy không chịu nổi."
"Vi sư, vi sư… Đúng, vi sư thề, lần này tuyệt đối sẽ không trách ngươi!"
"Sư phụ, ngài vừa thề cái gì?"
"Tất nhiên là đối với đại đạo…"
"Sư phụ, không niệm [Cảm Niệm Danh Thệ chú], đại đạo sẽ không có cảm ứng."
"Tốt, sư phụ làm ngay đây!
Hả"
Tề Nguyên lão đạo run lên, nhìn Lý Trường Thọ nằm trên giường;
Hắn nhắm hờ hai mắt, khí tức yếu ớt, lại suy yếu ho khan hai tiếng.
Lão đạo liếc nhìn Linh Nga trốn ngoài cửa nhà tranh, tiên thức cũng xoay nửa vòng xung quanh Tiểu Quỳnh phong, lập tức lấy lại tinh thần.
Tề Nguyên lãnh đạm nói:
"Trường Thọ, Quy Tức Bình Khí quyết của ngươi, hình như không chỉ để che dấu tu vi."
"Sư phụ, đệ tử…”
"Phìiiii!"
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng phì cười, như đang cực lực nhẫn nại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Cái trán Tề Nguyên lão đạo treo đầy hắc tuyến.
Lý Trường Thọ ho khan, yên lặng ngồi dậy, lộ ra nụ cười chân thành.
"Sư phụ, đệ tử thật sự không có việc gì."
"Ngươi tên khốn nạn này!"
Tề Nguyên nâng phất trần lên đánh, Lý Trường Thọ trốn chui trốn nhủi, nhưng ở cửa ra vào lại bị tiểu sư muội “ám toán”, thình lình ôm lấy!
"Sư huynh, đừng trách sư muội lòng dạ độc ác!"
Linh Nga híp mắt cười, gọi vào trong phòng:
"Sư phụ, con bắt được sư huynh rồi! Mấy chuyện này đều là sư huynh ép con làm!
Con đã nói, sư phụ ra ngoài giết địch, cũng có thể góp chút phần trách nhiệm cho Độ Tiên môn chúng ta. Nhưng sư huynh nói ngài ra ngoài chỉ có nước liều mạng với người ta, không an tâm nên mới vạch ra mưu kế!"
Lý Trường Thọ trừng mắt nhìn Linh Nga, Tề Nguyên ở phía sau đã vọt tới, giơ phất trần hét lớn một tiếng, đánh vào mông hắn.
Nếu thật muốn chạy, hắn tất nhiên có thể chạy nhanh như chớp. Nhưng lúc này là cho sư phụ bậc thang, để sư phụ bớt giận thôi.
Liền thấy “Bốp bốp bốp” mấy tiếng, khu vực quen thuộc kia lần nữa sưng đỏ…
Lý Trường Thọ thật không dễ dàng.
Khi sư phụ cầm phất trần quật, hắn cực lực áp chế tiên lực trong cơ thể phản kích lại, để tránh làm cho sư phụ xảy ra chuyện.
Một lát sau…
Lý Trường Thọ và Linh Nga lần lượt quỳ gối trước mặt sư phụ.
Tề Nguyên ngồi ở ghế bành, nhíu mày nghe Lý Trường Thọ từ từ nói.
Ban đầu có chút tức giận, đến nghi hoặc sau đó lại tới giật mình, cuối cùng biểu cảm của Tề Nguyên lão đạo trải qua một loạt thay đổi.
Chờ Lý Trường Thọ nói hết câu chuyện dài, Tề Nguyên lão đạo lẩm bẩm nói: "Là như vậy sao?"
Trong lúc nhất thời…
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không nói ra được,
"Sư phụ, xác thực là như thế, " Lý Trường Thọ và Linh Nga cùng gật đầu, Tề Nguyên lộ vẻ suy tư.
Linh Nga ở một bên vụng trộm quệt khóe môi, nàng trái lại hoàn toàn rõ ràng, gặp được tình hình như vậy, tuyệt đối không thể cho sư huynh cơ hội mở miệng!
Không thì, sư huynh thật sự có thể nói đen thành trắng, nói trắng thành đen!
Rõ ràng chính là bọn họ đánh lén sư phụ, nhưng lúc này sư phụ cũng đã cảm thấy mình có lẽ nên bị hôn mê.
Như vậy tránh khi đại chiến đến, phe mình không xuất hiện lỗ hổng, tạo thành tình huống “Vỡ đê vì lỗ mối”
Tề Nguyên lão đạo thở dài, rất nhanh liền theo ý kiến của Lý Trường Thọ, cưỡi mây bay vào Bách Phàm điện.
Lão thân là Phong chủ Tiểu Quỳnh phong, như thế nào cũng phải lộ mặt để hỏi xem có cái gì có thể làm hay không…
Sư phụ vừa đi, Linh Nga liền cảm thấy bên cạnh có một trận hàn ý đánh tới, không chịu được run cầm cập.
"Sư, sư huynh..."
"Sư muội, " Lý Trường Thọ cười vô cùng hiền lành, lại ôn nhu, "Cánh đã cứng cáp rồi nhỉ."
Linh Nga co rụt cổ, cười ha ha, thấp giọng nói:
"Còn không phải do sư huynh người dạy sao, chết hai người không bằng chết một người… Sư huynh muội sai rồi!"
"Hừ!"
Lý Trường Thọ đỡ cái mông chậm rãi đứng lên, tiên lực lưu chuyển, làm vết thương ngoài da nhanh chóng biến mất.
"Sư huynh, có muốn muội giúp huynh bó thuốc không?"
"Không cần…"
Lý Trường Thọ vừa muốn trêu đùa trả thù Linh Nga, nhưng đáy lòng chợt có linh cảm, không khỏi nhíu mày.
Tay phải bấm ngón tay suy tính, lông mày Lý Trường Thọ nhăn càng lúc càng nhiều.
Lần này, không phải Tửu Ô sư bá lại xảy ra chuyện, hắn cũng không tiếp tục cho Tửu Ô sư bá những “Đồ chơi nhỏ” kia.
Nhưng không biết có lý do gì, trong lòng Thọ Lý Trường bỗng nhiên nổi lên báo động…
Hắn liếc nhìn sư muội, nói:
"Linh Nga đi ra ngoài chơi đi, huynh muốn đả tọa suy nghĩ một số việc."
"A, " Linh Nga cũng nhìn ra sư huynh hình như có chính sự, mặc dù đối với chữ “chơi” có hơi bất mãn, nhưng vẫn nhu thuận đáp một tiếng, nhanh chóng rời khỏi nhà tranh.
Mở ra trận pháp xung quanh, Lý Trường Thọ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong lòng bắt đầu không ngừng cảm ứng suy diễn.
Đã xảy ra chuyện…
Nam Hải thần giáo bên đó nhất định xảy ra chuyện.
Một tòa tượng thần của hắn vừa bị người ta đập.
Lý Trường Thọ đầu tiên là vui mừng, dù sao kể từ hôm đó, hơn một ngàn sáu trăm tòa tượng thần của mình đã thành công “bớt một”.
Nhưng sau đó, hắn lại hoàn toàn không cười nổi…
Trong miếu nhỏ của thôn trại thờ bái hắn, hai nhóm phàm nhân đang cầm đao chém lung tung, máu tươi bắn tung tóe.
Đây là tranh chấp giữa các giáo phái, Lý Trường Thọ trước đây đã từng cảm ứng được, không ngờ chuyện này ngày càng nghiêm trọng, náo loạn đến lớn tới mức này, đã có phàm nhân bắt đầu vì Nam Hải Hải thần đầu rơi máu chảy…
Nhưng, Lý Trường Thọ rất nhanh đã phát hiện một tia khí tức màu đen nhạt quấn quanh nguyên thần của hắn, cuối cùng cột vào trên cổ tay hắn.
Cái này hình như là…
Nghiệp chướng!
Lý Trường Thọ liền vội vàng lấy ra một tia hương hỏa công đức vẫn giấu kín tới gần chỗ hắc khí, cả hai thứ quấn vào nhau, sau đó thì dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Công đức, nghiệp chướng triệt tiêu lẫn nhau.
"Đây là vì sao?"
Lý Trường Thọ ngồi đó có chút dở khóc dở cười, rất nhanh lại bắt đầu cẩn thận suy tư.
Hương hỏa công đức, kỳ thật là tới từ “sự che chở” và “giáo hóa” phàm nhân.
Sự tồn tại của Nam Hải thần giáo, trên một trình độ nhất định, khiến sự đoàn kết, hỗ trợ của thôn trại trong một khu vực tăng thêm sự chặt chẽ với thiên địa;
Lại thêm hương hỏa các nơi thờ bái không ngừng, tương đương với việc Thiên đạo đã công nhận “Dã thần” là hắn.
Đây chính là bái nhiều thì có nhiều.
Nghiệp chướng là từ giáo phái chi tranh, dẫn đến phàm nhân chém giết, tử thương chảy máu là một phần nhân quả, nên hóa thành nghiệp chướng tìm đến Lý Trường Thọ…
"Việc này, nhất định phải giải quyết cho tốt."
Lý Trường Thọ ngồi đó lâm vào suy tư.
Hắn hiện nay có giấy đạo nhân, miễn cường tính là thân ngoại hóa thân “bản nhập môn”. Chỉ cần mượn chút pháp bảo ngự không, độn địa, cũng có thể tiết kiệm tiên lực chạy tới Nam Hải.
Thế nhưng hắn nên làm những gì, mới có thể đạp đổ Nam Hải thần giáo của chính mình?
Chút hương hỏa công đức ấy, kỳ thật còn không bằng đi Thiên đình lấy công đức, công đức ở đó thuần túy mà lại thoải mái. Không giống như ở đây, tùy thời còn có thể bị Tây Phương giáo thanh trừ.
Suy nghĩ kỹ một chút, thân là “Dã thần” được cung phụng, lại một lòng muốn phá đổ thần giáo của chính mình, đây cũng thật là độc nhất.
"Ừ, nhất định phải sắp xếp kín đáo."
Lý Trường Thọ thở nhẹ, bắt đầu cẩn thận tính toán.
Hùng trại tập trung tinh thần vơ vét của cải kia, quả nhiên là phải dọa bọn họ một trận!
Vài ngày sau, trên Phá Thiên phong.
Tửu Cửu vừa tỉnh ngủ đứng dậy đẩy cửa gỗ ra, liên tục bấm pháp quyết, nhưng tường ánh sáng bên ngoài trận pháp lại không phản ứng chút nào.
Hả?
Tửu Cửu quay đầu nhìn căn phòng, căn phòng được Tứ sư tỷ dọn dẹp quá mức sạch sẽ, nên nàng có hơi không thích ứng.
Đây…
Là ổ nhỏ của mình sao?
Đôi mi thanh tú của Tửu Cửu nhíu lại, phát hiện chuyện cũng không đơn giản như vậy.
…
Trên đảo Kim Ngao.
"Hạm Chỉ, ngươi cứ thế cũng không giải quyết được gì."
Ngao Ất nhìn khuôn mặt tiều tụy của thiếu nữ, nói:
"Không bằng cùng ta đi ngao du tứ phương? Cảnh sắc ở Đông Hải nếu ngươi thấy xem chán rồi, thì chúng ta đi Tây Hải, Nam Hải dạo chơi đi?
Bốn biển đều có cảnh đẹp, tinh thần cứ tiếp tục sa sút như vậy, thật sự là không được."
"Ài!" Hạm Chỉ cười khổ nói, "Sư phụ ta lại..."
"Đây thực ra cũng không phải chuyện gì xấu," Ngao Ất nói, "Sau khi Nguyên Trạch sư huynh chuyển thế, tất nhiên cũng có thể tu hành.
Yêu thì sao? Chỉ là thiếu chút may mắn mà thôi, nhưng cũng có thể hóa hình tiếp tục truy cầu đại đạo.
Hơn nữa, ngươi nghĩ lại xem..."
Ngao Ất trầm ngâm một tiếng, con ngươi xoay chuyển:
"Nguyên Trạch sư huynh chuyển thế rồi, hẳn là rất lâu không thể nói chuyện, vậy chẳng phải là giúp cho bản thân không phải gặp tai họa sao? Huynh ấy vốn nổi tiếng với mệnh số: Ước gì được ngược lại! Cho nên làm Yêu thú một thời gian coi như cũng an toàn.”
Hạm Chỉ nháy mắt mấy cái, giật mình nói: "Đúng là như vậy!"
Ngao Ất không ngừng thuyết phục, tâm tình Hạm Chỉ cũng dần dần tốt hơn.
Nàng khẽ thở dài, ôn nhu nói:
"Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo đi, ta cũng muốn tìm nơi để giải sầu, đa tạ sư thúc vẫn luôn an ủi Hạm Chỉ."
"Chỉ là chuyện nhỏ, " Ngao Ất nở nụ cười.
Ta chắc chắn sẽ thay sư phụ ngươi, chăm sóc ngươi thật tốt!
Không lâu sau, hai đạo nhân ảnh bay ra khỏi Kim Ngao đảo, tùy tiện chọn một phương hướng, chậm rãi tản bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]