Một hồi phong vân tiên miêu tranh đấu.
Lúc này, một thanh trường kiếm dí cách cổ Lý Trường Thọ nửa tấc, Lý Trường Thọ đã “hao hết pháp lực”, vẻ mặt chán nản vứt Lang Nha bổng trong tay xuống, thở dài:
"Ta thua".
Ở trước mặt hắn, tiên miêu của Đô Lâm phong Lưu Tư Triết toàn thân run rẩy vô lực, ánh mắt lộ ra một tia tiếc hận.
Đây đúng là một trận thắng hiểm, thực sự là thắng hiểm.
Trận chiến bại này hoàn toàn do Lý Trường Thọ diễn xuất để tránh người khác nghi ngờ mình.
Lưu Tư Triết thu hồi trường kiếm, hướng Lý Trường Thọ định nói gì lại thôi, sau một hồi thỏ thẻ hỏi nhỏ.
“Sư huynh, vì sao ngươi không dùng thổ độn...”
Lý Trường Thọ liếc nhín xuống dưới eo của Lưu Tư Triết, bảo y cùng giáp trụ của vị sư đệ này đang toả ra ánh sáng nồng đậm, cười khổ: "Sư đệ đã chuẩn bị từ trước, sao còn phải hỏi câu này."
Lưu Tư Triết giật mình, dù đáy lòng cảm thấy hình như có cái gì đó là lạ, nhưng nhất thời lại cảm thấy lời nói của Lý Trường Thọ vô cùng có lý.
Không đợi Lưu Tư Triết kịp phản ứng, Lý Trường Thọ khẽ thở dài, chắp tay hướng về phía Lưu Tư Triết thi lễ, cưỡi mây bay về chỗ ngồi của mình.
Vì để cho phù hợp với tình huống mình bị hao hết pháp lực, đám mây dưới chân Lý Trường Thọ cũng biểu hiện mỏng manh hơn so với bình thường một chút, khi hắn bay đi, còn không quên lấy mấy viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-qua-on-trong/2416479/chuong-122.html